Hiển thị các bài đăng có nhãn qua tang cuoc song. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn qua tang cuoc song. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

26 cột mốc cần vượt qua khi tình yêu tan vỡ

Nếu bạn mới chia tay người ấy thì hãy chú ý những cột mốc này vào để đánh dấu và "ăn mừng" khi bạn vượt qua nhé!


Sau một mối tình tan, làm quen với những thay đổi để tiếp tục sống là điều không dễ. Đặc biệt khi lúc này hay lúc khác, vẫn có những yếu tố khiến bạn tưởng mình đã đứng lên được lại thêm một lần ngã quỵ.

Để hồi phục hoàn toàn, sẽ có những cột mốc bạn cần dần vượt qua. 
Vượt qua được một dấu mốc, bạn sẽ có động lực để chinh phục mốc tiếp theo (Ảnh minh họa)
Chia tay rất đau buồn, nhưng bạn sẽ từng bước vượt qua được (Ảnh minh họa)
Điều bạn nên làm là đừng đánh mất niềm tự hào về bản thân, hãy ăn mừng với mỗi cột mốc bạn đã đạt tới, và nếu có lúc nào yếu mềm, hãy cố gắng nhìn về phía trước để chinh phục cột mốc tiếp theo, cho đến khi tình yêu kia không còn là nỗi đau với bạn...

Những cột mốc bạn sẽ vượt qua là:

1. Buổi sáng đầu tiên bạn thức dậy, thấy mình không còn nghĩ ngay về anh ấy nữa.

2. Đêm đầu tiên anh ấy không còn là người bạn tơ tưởng khi cố gắng chìm vào giấc ngủ.

3. Một tiếng đồng hồ đầu tiên trôi qua mà bạn không hề kiểm tra điện thoại để xem liệu anh ấy có gọi…

4. Ngày đầu tiên trôi qua.

5. Tuần đầu tiên trôi qua.

6. Tháng đầu tiên trôi qua!

7. Khi bạn tiếp tục sống và xóa số của anh ấy trong điện thoại của mình.

8. Khi bạn “de-friend” (xóa tên khỏi danh sách bạn) anh ấy khỏi Facebook và thôi không còn theo dấu người ta trên Twitter.

9. Khi bạn thôi không dò la những người bạn chung của hai người về tình hình anh ấy, để biết anh ấy có người mới hay chưa.

10. Khi bạn nhìn thấy kỷ vật nào đó anh ấy bỏ quên ở chỗ mình mà nước mắt không rơi.

11. Lần đầu tiên bạn va phải anh chàng nào đó trên đường và cả hai cùng rối rít “ôi, tôi xin lỗi”.

12. Lần đầu tiên bạn liếc mặt đưa tình với một người đàn ông khác bởi thấy thực sự bị cuốn hút chứ không phải để chứng minh mình vẫn đang tồn tại.

13. Khi âm nhạc đột nhiên chuyển sang bài hát tình yêu một thời mà bạn không khóc.

26 cột mốc cần vượt qua khi tình yêu tan vỡ

14. Buổi hẹn đầu tiên của bạn với một người khác, cho dù có tệ đi chăng nữa.

15. Buổi hẹn đầu tiên thực sự thú vị của bạn với một ai đó khác

16. Lần đầu tiên bạn gọi cả cái pizza và ăn hết mà không phải chỉ ăn có một nửa như chàng vẫn muốn bạn làm.

17. Buổi sáng đầu tiên bạn thức dậy, thoải mái lăn lộn trên cả chiếc giường chứ không phải co ro một bên. Cả cái giường bây giờ là của bạn và bạn thích thú vì điều đó.

18. Buổi tiệc đầu tiên của một người bạn chung mà bạn và anh ấy đều tham dự. Tất nhiên, bạn dành 3 tiếng đồng hồ để làm đẹp cho thật lộng lẫy, và cả 3 giờ nữa để khóc khi tiệc tàn, nhưng cuối cùng bạn vẫn sống sót phải không?

19. Ngày bạn va phải anh ấy mà thực lòng không thấy ngại dù mình vừa bước ra từ phòng tập thể dục thẩm mỹ.

20. Khi bạn đang thay pijama đi ngủ thì bất chợt nhận ra rằng chiếc áo sơ mi bạn mặc cả ngày hôm nay là do chàng mua tặng ngày trước. Thế mà sáng nay bạn thậm chí không nhận ra điều này.

21. Kỳ nghỉ lễ dài ngày đầu tiên bạn thoải mái với mỗi một mình.

22. Khi sếp khen về những thành quả bạn đạt được trong công việc gần đây (sự nghiệp thường thăng hoa khi bạn không còn bị mất tập trung bởi “bi kịch” tình cảm).

23. Khi bạn mua một chiếc ghế tựa mới đặt vào phòng khách, một con cún con hay làm bất cứ điều gì cho chính tương lai của bạn chứ không phải cho ai khác.

24. Đám cưới đầu tiên bạn tham dự một mình.

25. Khi cuối cùng bạn cũng công nhận là mình thực sự không còn muốn ở bên anh ấy nữa.

26. Khi bạn nghe qua những người bạn chung về việc anh ấy có bạn gái mới và thấy mừng cho người ta.

Mỗi lúc bạn trải qua một cột mốc như thế này, hãy chiều chuộng bản thân chút nhé, một chiếc bánh kem chẳng hạn. Vượt qua nỗi buồn tình cảm không dễ dàng và tốn rất nhiều năng lượng mà.

_________________________________________________ 

Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown00:40

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

3 HẠT ĐẬU XANH CỦA MẸ

Mình từng kể rằng người đầu tiên dạy mình bài học về lòng tự trọng là mẹ mình. 

Mình cũng từng kể rằng mẹ mình rất đẹp, gương mặt mẹ luôn tỏa ra ánh hào quang nhân ái của con người đã sống trọn một đời lương thiện. Những câu chuyện đời mẹ, mình sẽ chẳng bao giờ kể hết, những trang đau thương nhưng không hề bi lụy mà ánh lên niềm khát khao cháy bỏng về một cuộc sống bình yên, tốt đẹp.

Mẹ lại bảo mình sinh ra ngay giữa cơn mưa tầm tã, tạt ướt cả chỗ mẹ nằm. Mẹ ghì chặt mình vào ngực, phủ hơi ấm lên tấm thân bé xíu của mình. Cha bỏ mẹ mình và 3 đứa con thơ dại cũng vào một cơn mưa. Mưa đêm như trút nước. 

Cha hôn hít chúng mình rồi xách valy ra tàu đi cùng với một người đàn bà trẻ đẹp không phải là mẹ mình. Tiếng còi tàu xé đêm nhưng không vang dội như tiếng mẹ gọi cha. Tiếng mẹ gọi, tiếng khóc nheo nhóc của chúng mình, tất cả bị mưa làm mờ đi. Mưa vần vũ cuồn cuộn. 

Mưa xối xả. Mưa lăn lộn trên không. Cha vẫn đi. Tóc mẹ xổ tung, mưa lặng đi thấm ướt. Tóc mẹ dài chấm gót, đen sẫm, mượt thơm. Mưa ganh tị xới tung tóc mẹ. Mưa dữ dội xối vào 3 chị em mình. Tàu chạy. Cha đi. Mẹ hốt hoảng ôm xiết 3 con vào nhà. Cả mấy mẹ con khóc run lập cập.
3 HẠT ĐẬU XANH CỦA MẸ
Mẹ dắt 3 chị em mình rời bỏ Cà Mau về quê ngoại ở Bắc Giang. Mình không biết mẹ lấy sức lực ở đâu mà nuôi nổi 3 chị em mình trong cái cảnh tay không tấc đất, chỉ có chút vốn liếng còm cõi, mẹ lăn lóc hết chợ xa, chợ gần, làm đủ công việc nặng nhọc và chịu bao nhiêu tủi hổ.

Nhà mình nghèo lắm, những vụ giáp hạt mẹ toàn ăn sắn, khoai, nhường cơm trắng cho 3 đứa con. Nhớ lại là rơi nước mắt món canh “ Rửa chân gà”… Mẹ nấu canh bằng rau trong vườn cho thêm một ít mỡ, mẹ bảo canh ngọt lắm vì có cả mùi của thịt gà, chúng con ăn ngon lắm, xì xụp húp rồi tin ngay vì nhìn thấy chân con gà hôm ấy cũng sạch thật…Mẹ vừa ăn khoai vừa rơi nước mắt rồi bảo bụi hôm nay sao nhiều thế… Tuổi nhỏ ngây thơ chưa kịp hiểu đời mẹ nhọc nhằn…

Mẹ hay vắng nhà vì đi hết chợ xa, chợ gần để buôn cá khô, sắn, lạc… Năm 1992 mẹ cho 3 chị em mình 6 hạt đậu xanh và bảo hãy trồng vào trong ống bơ, mỗi ống bơ trồng 3 hạt. Một ống để trong nhà, một ống để ngoài sân. Mẹ bảo chăm sóc cây trong nhà kĩ hơn là cây ở ngoài sân, rồi 4 tuần sau xem chuyện gì diễn ra với 2 ống bơ trồng đậu xanh ấy.

Cây đậu xanh trong nhà ban đầu bụ bẫm, xanh tốt rồi yếu dần, dài ra cứ vươn mãi ra phía có ánh sáng và 4 tuần sau 2 cây đậu ấy bỗng dưng héo rũ. Còn 3 cây đậu trong ống bơ ở ngoài sân chậm lớn hơn nhưng vững chãi, 4 tuần sau lá trổ xum xuê và bắt đầu có những nụ nho nhỏ…4 tuần kế tiếp đã thấy những quả đậu xanh xinh xinh rung rinh trên cây. 

Mẹ bảo chúng mình kể mẹ nghe chuyện hai cây đậu, mẹ luôn mỉm cười khi nghe 3 chị em luyến thoáng sau đó người mới từ tốn bảo : “ Các con là những cây đậu xanh ở ngoài sân, dù không được chăm sóc tốt, không được ở những nơi sung sướng nhưng đã lớn lên vững chãi. Đó là sự tự lập các con hiểu không?”. Thú thực ngay lúc ấy mình chưa hiểu được hết những điều sâu xa trong lời mẹ nói… Nhiều năm sau chúng mình mới hiểu được rằng mẹ đã rèn chúng em sống tự lập, lòng tự trọng bằng chính cuộc đời tốt đẹp của mẹ….

Cuộc sống tươi hồng nhưng luôn nghiệt ngã, cuối năm 1993 mẹ lại dắt chúng mình lên vùng kinh tế mới ở Đạ Huoai- Lâm Đồng. Căn nhà ở xó rừng Madaguil vẹo vọ vì mưa. Mưa ngạo nghễ, nhạo báng mấy mẹ con cô độc. Mưa lạnh lùng nhẩy nhót khắp nhà. Mẹ dắt mình và Hằng băng rừng trốn mưa nhưng không trốn kịp. 

Mưa ầm ào thác lũ. Mẹ cuí người che mưa cho 3 con, chúng mình vẫn lạnh tê tái. Mưa nhỏ mọn lách qua thân mẹ, chúng mình thâm tím vì mưa. Rồi mình không núp dưới mẹ nữa, đứng thẳng dậy đeo gùi măng lên vai, lì lợm rẽ cỏ tranh và đám cây mây chẳng chịt tìm lối về. Mẹ cũng dắt Hằng, Trung rẽ cây rừng mà đi. Mẹ vượt lên trước cầm dao phạt nhanh những đám cây mây cho chúng mình cất bước. Mưa gầm rú tức giận muốn hất tung 4 kiếp người nhỏ nhoi lên cao nhưng mưa bất lực. Mưa trút roi rát bỏng vào da thịt 4 mẹ con mình.Mình đã học những bài học can đảm từ mẹ mình.

Cách mẹ dạy chúng mình cũng lạ hơn người khác, mẹ có một ngọn roi mây luôn treo ở góc nhà nhưng mẹ không đánh chúng mình bao giờ. Mẹ thủ thỉ kể những câu chuyện đời mẹ khi chúng mình cùng trèo rừng, làm rẫy, lúc mưa trú trong lán… Thế mà quên mệt, thế mà lại thấm thía những phẩm chất tốt đẹp.

Đời người con gái có 12 bến nước, cái bến mẹ sa chân vào có lẽ cái cái bến đục nhất… Một mình nuôi con, quyết chẳng để con thất học nên dắt díu con từ Nam vào Bắc, từ Bắc vào Nam… Thế rồi…thế rồi đến khi xuôi tay nhắm mắt tóc mẹ chưa kịp bạc…mẹ chưa kịp trở về nhà của mẹ con mình…

Năm 2004, khi mình và Việt Hằng đã tốt nghiệp CĐSP à xin dạy ở Phú Tân – Cà Mau , út Trung đang học CĐSP Cà Mau cũng là lúc mẹ bị ung thư thận giai đoạn cuối… Mẹ về lại Bắc Giang sau nửa đời người mang con khắp xứ người tìm cớ mưu sinh, nuôi chúng mình ăn học đến nơi, đến chốn. Mẹ đã về lại nơi chôn nhau cắt rốn để thanh thản nằm lại đồng Đống Mối bên dòng sông bốn mùa gió lộng.

Ngày mẹ đi cũng lại vào một cơn mưa mùa đông. Mưa lê thê, não nuột. Mưa hiền hoà bao bọc lấy mẹ, lấy 3 chị em mình. Lạ lùng thay khi 3 đứa mình không khóc được, lủi thủi sau xe tang, mưa nức nở rơi lên khoé mắt tạo thành lệ tuôn để chị em mình khóc mẹ. Mưa nhẹ vỡ thành hàng triệu triệu những giọt sương xốp trắng. Mưa cuộn lên trời cao kéo màn trời ủ dột. Mưa đưa mẹ về nẻo trời xa, nẻo xa xăm mù khơi, nẻo sinh ly tử biệt. Mưa cho cỏ mau tốt tươi phủ kín nấm mộ mẹ nằm lại một mình. Mưa trãi khăn tang vắt ngang bầu trời ngày mẹ đi xa mãi.

Và hôm nay, trong câu chuyện cuối cùng mình viết tham gia cuộc thi Netbuttrian có ngấn nước, có nụ cười, có nỗi nhớ, có niềm tự hào của 3 chị em mình như một nén nhang lòng thắp lên cho mẹ. Có một điều không đổi rằng mẹ vẫn đang còn hiện diện bên chúng mình… 

Trong mỗi nhịp đập trái tim… Không đếm được bao nhiêu vất vả, bao nhiêu nước mắt 3 chị em đã thành người như điều mẹ mong muốn trăn trối lúc lìa trần. Ba đứa con của mẹ, ba hạt đậu xanh trong cái ống bơ đặt góc sân ngày nào, cùng nắng, cùng gió, cùng bao thử thách đã vững chãi mà lớn lên trong bao bài học làm người mẹ đã dạy chúng mình.

Cô giáo Nguyễn Thị Việt Hà
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown22:40

CẢM ƠN CUỘC SỐNG VÌ ĐÃ DẠY TÔI

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình.

Cảm ơn cuộc sống vì đã cho tôi là con của bố mẹ tôi. Cho tôi cảm nhận được tình thương bao la từ ánh mắt trìu mến, những cử chỉ thân thương và cả từ nhịp đập trái tim luôn dõi theo tôi từng giờ từng phút từng giây, luôn ước mong cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Cảm giác ấy chân thành và sâu sắc, điều mà tôi không cảm nhận được từ ai. Tôi muốn hét thật to: “Con yêu bố mẹ nhiều nhiều lắm!”.

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết yêu thương và chia sẻ. Con người không phải ai cũng hoàn hảo. Vậy nên chúng ta hãy tập yêu thương những con người không hoàn hảo nhé! Có thể người yêu quý bạn là người bạn không yêu quý nhưng tại sao bạn không cho họ cũng như cho chính mình cơ hội để biết cách yêu thương những người xung quanh? 

Và yêu thương có thể đơn giản là nhắn một tin nhắn hỏi thăm người bạn lâu ngày không liên lạc hay chỉ là một lời cảm ơn khi ai đó nhặt hộ mình chiếc bút chì hoặc mỉm cười khi vô tình bắt gặp ánh mắt ai đó đang nhìn mình. Chỉ đơn giản vậy thôi, bạn đã có thể làm trái tim ai đó lỗi nhịp. Hãy tự xây cho mình những bức tường yêu thương thật vững chắc và bền chặt nhé!
CẢM ƠN CUỘC SỐNG VÌ ĐÃ DẠY TÔI
Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách chấp nhận và bước qua đau khổ. Có thể hôm nay là những ngày rất đen đủi với bạn nhưng xin đừng nghĩ rằng tất cả phía trước đều đen tối hay may mắn sẽ không bao giờ mỉm cười với bạn, chính suy nghĩ ấy đã khiến bạn tự mình xóa nhòa đi những tia sáng nơi bạn sắp bước tới.

Hãy tin rằng cuộc sống luôn đổi thay, không phải lúc nào cơ hội cũng tới với ta mà đơn giản ở chỗ bạn nắm giữ và chờ đợi cơ hội ấy như thế nào. 

Nếu làm được như vậy, tôi tin bạn sẽ thành công. Cuộc đời này còn rất nhiều thứ đang đợi chúng ta khám phá. Hãy vững tin vào cuộc sống và tin rằng cơ hội là do mình tạo ra và ai cũng có thể làm được điều đó. Đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé!

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình. Không phải ai cũng hoàn hảo như trong những câu chuyện cổ tích hay thần thoại đâu, ai cũng có lúc lơ đãng, mắc phải lỗi lầm. Tại sao chúng ta không tạo cho người khác cơ hội để sửa lỗi, mỗi lần như vậy bạn đã góp phần tạo cho cuộc sống này những con người tốt đẹp hơn. 

Có thể ai đó đã làm tổn thương bạn nhưng nếu bạn biết cảm thông và tha thứ cho họ thì bạn đã đặt thêm viên gạch yêu thương vào ngôi nhà tâm hồn của bạn. Và tới lúc nào đó yêu thương thực sự sẽ gõ cửa trái tim bạn nếu bạn biết chờ đợi theo cách đúng nhất.

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách tự mình đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Không phải mọi chuyện lúc nào cũng tốt đẹp như chúng ta nghĩ, nó đầy rẫy những chông gai và cạm bẫy đấy. Khi thất bại bạn luôn than phiền, tự đổ lỗi và thừa nhận yếu kém của mình mà không biết sửa chữa, không tự mình cố gắng, hãy suy nghĩ tích cực đi bạn. Quan trọng không phải ở chỗ ta đã thất bại mà chính là ở chỗ ta vực dậy thế nào sau những thất bại. 

Đừng bao giờ bỏ cuộc khi cuộc sống còn rất nhiều cơ hội. Cần phải biết tiếp thu ý kiến, dẹp lòng tự ái qua một bên, bạn sẽ thấy được rõ hơn khuyết điểm của mình hay lí do tại sao mình thất bại và làm thế nào để thành công. Bên cạnh những thành công bạn hãy đừng coi thường, mặc cảm vì những thất bại bởi chính nó đã tạo nền tảng cho bạn thành công.

Chúc bạn thành công và đừng quên cảm ơn cuộc sống luôn tươi đẹp này nhé!
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown22:35

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Giá trị của thời gian

Hãy nhớ rằng: Tiền có thể mua được một chiếc đồng hồ nhưng không mua được thời gian.


Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để dành được cả một gia tài lớn.

Không ngờ một ngày, Thần Chết đột nhiên xuất hiện đòi đưa anh ta đi. Lúc này anh ta mới nhận ra mình chưa kịp hưởng thụ chút gì từ số tiền kia. Anh ta bèn nài nỉ:
Giá trị của thời gian
- Tôi chia một phần ba tài sản của tôi cho Ngài, chỉ cần cho tôi sống thêm một năm thôi. 

- Không được. - Thần Chết lắc đầu. 

- Vậy tôi đưa Ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không? - Anh ta tiếp tục van xin. 

- Không được. - Thần Chết vẫn không đồng ý. 

Anh ta vội nói: 

- Vậy... tôi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi, được không? 

- Không được. - Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay.

Người đàn ông tuyệt vọng cầu xin Thần Chết lần cuối cùng: 

- Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy.

Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng: 

- Xin hãy ghi nhớ: "Bao nhiều tiền bạc cũng không mua nổi một ngày". 

Bạn thấy đấy, giá trị của thời gian không nằm ở đồng tiền, giá trị của thời gian nằm ở những năm tháng chúng ta đang sống hoài hoang phí.

Chúng ta đang hoang phí thời gian mình có, thời gian mà, đang đếm ngược, đang trừ dần từng ngày ta bước qua.

Trong khi những sĩ tử thi đại học đang trong những ngày thi vất vả, khi những người lao động đang làm việc cật lực trong nhà máy, những cỗ xe, những máy cày đang cật lực cày kéo trên những cánh đồng, thì chúng ta ngồi đây, một số người than thở vì tình, một số người khóc lóc cho những chuyện vụn vặt....

Bạn có biết, tuổi thọ trung bình của người Việt là 70 năm. Nhưng trong 70 năm ấy, có người sống trọn nhưng không để lại thứ gì cho đời. Có người sống 30 năm nhưng lại để lại tất thảy những điều tốt đẹp.

Nếu giá trị thời gian, tiền không đo đếm được, thì giá trị của cuộc đời, thời gian không đo đếm được.

Mục đích của câu chuyện này là nhấn mạnh cách sử dụng cuộc sống. Dù cả đời bạn làm việc cật lực để kiếm tiền, nhưng bạn không biết cách sử dụng chúng cho những điều tốt đẹp, thời gian cũng là vô ích. Bạn sẽ không để lại điều gì đẹp đẽ cho đời. Khối tài sản hiện có cũng vô giá trị về mặt tinh thần, bạn ra đi mà không có kỉ niệm vui, không có những năm tháng hạnh phúc bên người thân, bạn bè, không có những ngày "lăn lộn" cùng chiến hữu... Đó mới chính là giá trị thực mà không thứ gì mua được.

Bạn sống 20 năm, nhưng đối tốt với người thân, bạn bè, làm những việc có ích cho đời, còn hơn sống 70 năm mà sống hoài sống phí. Hoặc một mình cô độc giữ khư khư khối tài sản, hoặc làm những việc ngốc nghếch tổn hại đến bản thân.

Đứng lên cô gái yêu đơn phương, cô gái thất tình. Tỉnh lại nào cậu học trò nhỏ uống thuốc tự vẫn. Cậu còn quá nhiều điều để làm hơn là chết một cách vô vị như vậy. Khóc để làm gì, thở than để làm gì khi ta còn chưa có những kỉ niệm vui?

Thứ giá trị nhất mà cuộc sống cho ta là thời gian. Khi còn chưa làm được gì có ích cho đời, thì cũng đừng làm những điều vô vị.

Bởi đồng tiền không mua được, nên phải sử dụng chúng một cách hợp lý.

Đừng vì một người, một vài lời nói, mà làm những điều vô tri, đánh mất thứ quý giá của bản thân.

Chính là thời gian bạn sống.

Hãy nhớ rằng: Tiền có thể mua được một chiếc đồng hồ nhưng không mua được thời gian.
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown13:20

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Và con tim đã vui trở lại

Một ngày do vận động quá mạnh ta bị giãn dây chằn sau gối. 

Đi bác sĩ bảo không được vận động nhiều trong vòng hai tuần và phải uống thuốc đều đặn, ta nhói lòng vì bài biểu diễn của học trò nếu thiếu ta chúng không thể hoàn thành tốt, khi mà chúng chưa thể đá những đòn nâng cao. 

Ta không nghe lời bác sĩ và dấu học trò, mặc võ phục ra sân biểu diễn như bình thường. Đá vài cái thì chân ta đau buốt, nhưng phải cố gắng không được gục ngã. Kết thúc với những tràn pháo tay và sự chúc mừng của mọi người cũng là lúc ta gục ngã đến độ không còn cảm giác.

Hôm nay là ngày ta phải trải qua một trải nghiệm rất khác, một cảm giác rất khác để ta cảm thấy trân trọng cuộc đời hơn. Ngồi một chỗ trên chiếc xe lăn, ta cảm nhận vạn vật trôi qua tay mà mình không thể nắm bắt được. 

Nếu còn chạy nhảy, ta đã có thể chạy theo chú bướm mà cố bắt cho bằng được, để chú cựa quậy trong đôi tay mà cảm giác một sinh linh đang cần sự sống. Vậy mà bây giờ, dưới ánh nắng rực rỡ một ngày đông, ta phải ngồi nhìn chú bướm bay lượn vòng quanh khóm hoa cúc bé xíu, chợt chạnh lòng chua xót. 

Chợt nhận ra được rằng, cùng là một sự việc sự vật, nhưng mỗi gốc độ nhìn nhận sẽ khác nhau… Cũng như sự việc đang trôi qua từng ngày trong trái tim ta…
Và con tim đã vui trở lại

Ta đã từng yêu say đắm và nồng nàn một người, ta yêu như thể không còn ai khác trong mắt ta dù rằng người ấy đã không còn trên đời này nữa. Ta yêu và bảo thủ cho tình yêu của mình bằng cách tự chui vào vỏ ốc sợ yêu. Hay nói cách khác ta chỉ có thể mở lòng với một vài người mà ta cảm nhận rằng họ có chút gì đó giống “nụ cười răng khểnh”, và ta đã say nắng hắn vì lời văn thể hiện tâm hồn hắn rất giống người ấy…

Đến hôm nay, khi cảm nhận sâu sắc cái nhìn cuộc đời bằng nhiều gốc độ, ta cay đắng nhận ra rằng thời gian qua vô tình ta đã làm tổn thương hắn. Ta đã cho hắn biết tình cảm của mình, ta đã dành cho hắn những lời văn ngọt ngào và bỏng rát khát khao bên cạnh hắn, nhưng song song đó ta cũng hờ hững cho hắn nhận ra ta thích hắn chỉ vì qua hình bóng của người ấy. 

Ta xót xa đặt mình vào hoàn cảnh của hắn để đau nhói. Ta muốn gửi gió lời xin lỗi của chính mình dành riêng cho hắn dù ta biết rất rõ hắn sẽ không để bụng vì chuyện này. Và từ bây giờ, ta sẽ nhìn nhận hắn, và những người xung quanh bằng con mắt rất khác, con mắt cảm nhận mỗi người đều có một điểm đáng quý đáng trân trọng rất riêng. Ta thú vị vì điều đó …. Đâu đó có người nói rằng khi thật sự vấp ngã, ta mới hiểu hết những người xung quanh mình.

Ta đã trở lại… Trở lại là chính mình, trở lại bằng con tim tuy không còn nguyên vẹn do vết sướt của tình đầu, nhưng ta tin chắc chắn rằng ta sẽ đến với một người ta sắp yêu bằng con tim của ta và bằng tất cả những gì người đó có được, dù rằng bây giờ thật sự người đó chưa xuất hiện trước mặt ta. Nhưng ta tin rằng… ta sẽ gặp được người đó vào một ngày không xa….

Và con tim đã vui trở lại để đón nhận một người….. Và con tim đã vui trở lại, nên người ơi hãy đến với em …

Câu Chuyện Thứ 2
Tôi gặp em tại một trung tâm cai nghiện trong chiến dịch mùa hè xanh. 

Một cô bé trăng tròn với khuôn mặt rất xinh không ai ngờ lại là một con nghiện... 

Em gây chú ý cho tôi bởi ở em có một nét gì rất đặc biệt, em không muốn hoà chung vào tập thể, tránh những câu hỏi thăm của mọi người, em như cố thu mình vào một góc nào đó trước đám đông. 

Tôi cố bắt chuyện nhưng em cũng chỉ trả lời cho qua. Em càng cố tránh tôi càng muốn gần em hơn, không hiểu vì sao tôi lại chú ý tới em nhiều như thế.

Hình như sự quan tâm của tôi đã được đáp trả, sau một vài lần đến với trung tâm em đã dành cho tôi một nụ cười, một cái chào xã giao rất giản dị. 

Rồi em cũng đã chịu nói chuyện với tôi, như với một người bạn, tôi cảm nhận được một chút nội tâm đằng sau những ngập ngừng khi tôi hỏi về hoàn cảnh của em. Sợ em buồn và mặc cảm nên tôi không dám đi sâu hơn. Một tháng trôi qua tại trung tâm tôi đã có cho mình biết bao điều nghĩ suy, đã có những người bạn rất đặc biệt, và trong số đó có cả em.

Quay trở về thành phố, tôi lại tiếp tục lao vào việc học, còn em đã xin địa chỉ của tôi sau khi tôi đến chào tạm biệt. Em viết thư cho tôi thường xuyên, tự dưng trong những bức thư ấy em lại kể về những bí mật của mình. 

Tôi thật phẫn nộ khi biết rằng em đến với ma tuý sau một cú sốc - bị cha dượng hãm hiếp. Tôi lặng người khi nghĩ đến những đau đớn mà em phải gánh chịu. Em đã bỏ nhà ra đi, tìm đến với những đứa bạn hư hỏng, hàng đêm em đã kiếm sống bằng nghề Cave, ước mơ làm cô giáo của em đã tan dần theo làn khói của chất chết trắng.

Đã có lúc em mất đi niềm tin vào cuộc sống

Em nói, có những khi muốn chết cho xong nhưng không hiểu sao lại không thể làm được. Em đến với trung tâm sau một đợt truy quét tệ nạn xã hội. Em tâm sự, em rất muốn sống cuộc sống thật yên bình và hạnh phúc nhưng không biết sau khi ra trại em có cơ hội để làm điều đó không, em không biết mọi người sẽ đối xử với em thế nào khi biết về những tháng ngày lẫm lạc trước đây của em.

Tôi đã hiểu nhiều hơn về em, hiểu được nỗi niềm em đeo mang. Việc tôi làm được cho em lúc này là gửi đến em những lời động viên, những tấm thiệp ngộ nghĩnh tự tay mình làm. 

Tôi hứa sẽ đến thăm em sau kỳ thi học kỳ 1. Nụ cười và ánh mắt của em đã khiến tôi day dứt mãi - tại sao cuộc đời lại đưa đẩy em theo một hướng đi nghiệt ngã như vậy. Nhưng tôi lại rất vui vì tôi tin bản chất lương thiện sẵn có trong con người ấy sẽ trỗi dậy một lần nữa nếu được đánh thức và quan tâm đúng mức.

Và con tim đã vui trở lại

Tôi đã quay lại thăm em đúng như đã hẹn. Khác với khuôn mặt né tránh buổi ban đầu, giờ đây em niềm nở, đón tôi bằng những câu chuyện rôm rả, em kể đã biết may quần áo, còn hứa sẽ may tặng cho tôi một chiếc áo. Em còn kể, đã yêu một người bạn cùng trung tâm, bạn ấy cũng rất yêu em. Tôi thật vui, thật xúc động vì những gì em đang có, tự đáy lòng tôi nguyện cầu hạnh phúc sẽ mỉm cười với em.

Cuộc đời vẫn luôn dang tay rộng mở với những trái tim biết hối lỗi, vẫn còn những cánh tay yêu thương chân tình mà mọi người không ngừng trao cho nhau.

Giờ tôi đã đi làm, em vẫn viết thư cho tôi, em và người bạn trai của mình đã ra trại, hiện đang đi làm công nhân cho một công ty liên doanh. Em còn báo tin mừng, cuối năm nay em dự định sẽ làm đám cưới.

Tình yêu và tình người có sức mạnh diệu kỳ, hai em giờ đã thật sự tìm được một con đường đúng lối, con đường ấy sẽ dẫn họ đến bến bờ yêu thương đang vẫy gọi phía trước. Tôi thấy lòng hân hoan, rộn rã, từ hai em đã giúp tôi thêm vững tin vào những điều tốt đẹp đang hiện hữu. 

Có những phút giây khổ đau tưởng chừng như không gì xoa dịu nổi nhưng nếu ta không chịu nằm lì, vẫn vươn lên bằng tất cả tin yêu, hy vọng thì chắc chắn ta sẽ hạnh phúc.

Em đã cho tôi những trải nghiệm này - "Và con tim sẽ vui trở lại" là món quà tôi dành tặng cho em, chúc em hạnh phúc, thật hạnh phúc em nhé!.
Tổng Hợp Internet
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown11:43