Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Người yêu đòi tôi quan hệ mới đồng ý cưới

Tôi đã mấy lần cùng anh vào khách sạn nhưng chỉ quan hệ bên ngoài thôi. 

Tôi cảm thấy sợ, không biết khi anh đã tỏ đường đi lối về rồi có còn muốn tiến tới với tôi như đã hứa nữa không?

Tôi đã 35 tuổi, mới quen anh hơn tôi 5 tuổi được gần hai tháng. Tôi không biết gì nhiều về công việc, gia đình, cuộc sống riêng của anh, cái tôi biết là hiện anh sống một mình, bố mất, mẹ và anh em sống ở nước ngoài. 
Người yêu đòi tôi quan hệ mới đồng ý cưới

Chuyện quá khứ anh không muốn tôi biết, vì cho rằng nó không cần thiết, không quan trọng cho mối quan hệ hiện tại. Tôi tin những điều anh nói, tin vào sự từng trải của anh. Tôi nghĩ một người đã trải qua nhiều khó khăn, vấp ngã, đau khổ sẽ chín chắn hơn. 

Thật sự tôi thấy những lời anh góp ý với tôi về công việc, cuộc sống, gia đình rất hợp tình hợp lý. Nếu là một người nóng nảy, ích kỷ, nông cạn, không thể có những suy nghĩ như vậy được.

Tôi mong được quen một người như vậy, khao khát có một gia đình đơn giản, có chồng con, được chăm sóc gia đình. Duy chỉ có một điều, anh quan niệm tình yêu phải có tình dục. Tôi không phản đối nhưng muốn quan hệ chỉ sau khi cưới, hoặc ít nhất gia đình hai bên chấp thuận mối quan hệ này. 

Hiện tại tôi đã mấy lần cùng anh vào khách sạn nhưng chỉ quan hệ bên ngoài thôi. Tôi cảm thấy sợ, không biết khi anh đã tỏ đường đi lối về rồi có còn muốn tiến tới với tôi như đã hứa nữa không. Anh bảo giờ 2 đứa đã lớn tuổi, còn chờ đến bao giờ nữa. Anh bảo tôi muốn anh chờ cũng được, nhưng đàn ông không như đàn bà, họ không nhịn nổi. Nếu lỡ anh ăn bánh trả tiền và phải chịu trách nhiệm thì sao?

Tôi có cảm giác anh cũng đang cảm thấy chưa chắc chắn lắm. Anh bảo muốn làm vậy để chắc tôi sẽ làm vợ anh, rồi anh sẽ lo cho đám cưới 2 đứa. 

Anh phải thay đổi cả công việc, sắp xếp chuyện gia đình rất nhiều thứ mà không muốn cho tôi biết rằng tôi phải tin tưởng anh. Mặc dù cả hai đều cho rằng con cái là của trời cho, mong năm nay hay năm sau có con đều được, tuy không tốt lắm nhưng biết sao bây giờ.

Cả hai đều đã lớn tuổi, muốn có con nhưng chẳng thấy anh nhắc gì đến chuyện cưới xin cả. Đến khi tôi hỏi, anh bảo muốn chắc chắn tôi là của anh, muốn vậy thì phải “cho” anh. Anh bảo tình yêu phải có chuyện kia nữa. Tôi sợ một ngày nào đó có bạn bè, học trò trông thấy tôi ra vào khách sạn, không biết sẽ như thế nào nữa. Tôi cảm thấy buồn quá, không biết phải làm gì nữa. Hãy cho tôi lời khuyên, chân thành cảm ơn.

Ngọc - Vnexpress
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown00:23

Tôi lấy chồng có phải là sai lầm?

Gần 2 năm từ ngày quen anh, các khoản nợ vẫn chưa hết. Tôi lại có thai, lần này thật sự không vui vì chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng, nhưng không thể bỏ con lần nữa vì tội lỗi quá.

Tôi và anh quen nhau tình cờ trên mạng, vừa nói chuyện lại thấy rất hợp vì chúng tôi cùng quê, xa nhà, cùng hoàn cảnh không người thân nơi đất khách quê người. 

Khi mới quen anh rất tốt với tôi, chiều nào anh cũng chạy 30km đến chỗ tôi, cùng nấu cơm ăn, đi dạo hóng mát, uống cà phê trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất. Hai tháng sau khi quen, tôi phát hiện anh chơi đề, tôi bỏ qua vì ít ra anh vẫn tốt và không ảnh hưởng gì tới tôi cả.
Tôi lấy chồng có phải là sai lầm?
Quen nhau nửa năm anh lại chứng nào tật ấy, vẫn chơi cá độ đánh banh và còn nợ nần nhiều, khoản nợ khiến anh không thể nào trả được. Thương anh, tôi đã vay mượn giúp, ngay cả đưa xe của mình cho anh cầm. Tình cảm tôi dành cho anh quá nhiều, không hiểu tại sao lại dành cho anh nhiều đến như thế. Cuối cùng tôi cũng có được anh khi anh từ bỏ hết tất cả về ở với tôi, không còn ham chơi nữa, lại chịu khó làm ăn.

Chúng tôi đã đăng ký kết hôn dù vẫn chưa tổ chức đám cưới. Tôi có thai anh rất vui nhưng đi siêu âm bác sĩ bảo không có tim thai, nên vợ chồng đành bỏ con đi. Anh an ủi tôi rất nhiều rằng 2 đứa cố gắng làm ổn định, mua cái nhà rồi hãy sinh con. 

Gần 2 năm từ ngày quen anh, các khoản nợ vẫn chưa hết. Tôi lại có thai, lần này thật sự không vui vì chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng, nhưng không thể bỏ con lần nữa vì tội lỗi quá. Giờ kinh tế chưa ổn định, nuôi con đâu phải đơn giản. Tôi lấy anh có phải là sai lầm hay không, giờ quyết định sinh đứa con này nữa? Tôi thật sự rối trí.

Hà - Vnexpress
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown00:18

Có lẽ nào chồng tôi che giấu quá giỏi?

Tôi phát hiện mình bị nhiễm bệnh chỉ có thể lây qua đường tình dục. 

Rất nhiều suy nghĩ ập về, tôi chung thủy, vậy chồng đã có lỗi với tôi? Tại sao anh không nghi ngờ tôi nếu anh trong sạch?

Hiện tại, tôi đang nhớ về những ngày tháng quen nhau, ngày đám cưới tuyệt vời và hơn một năm là chồng vợ của nhau. Tôi không thể kìm được nước mắt khi suy nghĩ anh phản bội tôi thoáng qua. Tôi cầu nguyện anh không làm thế với tôi. 
Có lẽ nào chồng tôi che giấu quá giỏi?
Cuộc sống của chúng tôi khá bình yên, không lãng mạn, không sóng gió, đôi khi chúng tôi cãi nhau những việc linh tinh, nhỏ nhặt. Tuy nhiên tôi luôn tự hào khi anh luôn ở cạnh, muốn đi cùng tôi đến bất kỳ nơi đâu, tôi luôn tự hào khi những người xung quanh bị chồng phản bội thì với tôi anh ấy sẽ chẳng bao giờ làm điều tương tự.

Anh cơ bản là một người đàn ông hiền, không rượu bia, công việc của anh cũng không phải đi đâu ngoài giờ làm việc. Tôi luôn gặp anh vào buổi trưa và chiều sớm khi tan giờ làm. Kinh tế của chúng tôi cũng không dư giả nếu không nói là có phần thiếu thốn, anh luôn biết sống tiết kiệm. Sẽ không có gì để nói nếu không có một ngày tôi đi xét nghiệm máu, phát hiện mình bị nhiễm bệnh chỉ có thể lây qua đường tình dục.

Tôi tin tưởng anh đến mức vào khoảnh khắc đầu tiên tôi đã không nghĩ anh phản bội mình, tôi chỉ lo lắng cho bệnh của bản thân, nếu có gì không tốt sau này anh sẽ bỏ tôi. 

Thậm chí tôi nghĩ mình mới là người có lỗi, có thể căn bệnh này tôi đã nhiễm trong quá khứ, và bây giờ tái phát, nhưng không, kết quả cho thấy tôi chỉ vừa nhiễm bệnh. Nói những suy nghĩ đó với anh, rất may là anh đã không nghi ngờ tôi. Tôi vẫn không thể gạt bỏ cái suy nghĩ vì sao lại mắc căn bệnh này.

Tôi lục tung tất cả các website, hỏi bác sĩ trên các diễn đàn, không một thông tin nào nói rằng có thể lây nhiễm con vi khuẩn này bằng con đường khác. Rất nhiều suy nghĩ ập về, tôi chung thủy, vậy chồng đã có lỗi với tôi? Tại sao anh không nghi ngờ tôi nếu anh trong sạch? 

Tại sao những ngày vừa qua chỉ có tôi đau đáu suy nghĩ, khổ tâm, còn anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra? Mấy đêm rồi tôi trằn trọc, quay qua bên cạnh nhìn anh, anh đã ngủ say, tôi không thể chịu nổi cảm giác này.

Tôi cần biết sự thật, hoặc ai đó cho tôi biết rằng vẫn có những khả năng khác để mắc bệnh. Tôi không thể nói chuyện, không thể ôm anh khi cái cảm giác anh phản bội cứ đay nghiến mình. Tôi sẽ ngã quỵ mất, hạnh phúc tôi từng có lẽ nào phải sụp đổ? Nếu anh phản bội thì hạnh phúc trong thời gian vừa qua chỉ là giả dối, phải không anh?

Như - VNexpress

______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown00:09

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Phản bội chồng, lo sợ dính bầu với người tình

Lỡ như ngày đó bị rách bao cao su khi quan hệ với Nam, lỡ như không phải con của chồng tôi thì sao? Vì tôi và chồng không dùng biện pháp tránh thai nào mà đến hơn một năm sau, giờ tôi mới có thai.

Tôi lấy chồng được 2 năm, đang có thai 5 tháng. Khi chưa lấy chồng, tôi đã nghĩ cái ngày biết tin mình sắp được làm mẹ sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Nhưng oái ăm thay, tôi và chồng đều là mối tình đầu của nhau, quen nhau 2 năm thì anh có say nắng một cô sinh viên là học trò của anh. 

Theo như anh nói thì anh và cô ấy mới chỉ đến mức vào nhà nghỉ nằm tâm sự vì nhà trọ của cô bé ấy đóng cửa sớm và 2 người lại đi chơi về muộn, chứ chưa có chuyện đi quá giới hạn.
Phản bội chồng, lo sợ dính bầu với người tình
Lúc đó tôi đau khổ lắm, mãi không quên được chuyện đó, cho đến một ngày tôi gặp người bạn học chung lớp tên Nam. Nam quan tâm, chăm sóc tôi rất kỹ mà ở chồng tôi không hề có. Rồi tôi và Nam cũng có quan hệ vượt quá giới hạn.

Lúc này tôi và anh vẫn lạnh nhạt với nhau, đôi khi một tuần chỉ gặp nhau một lần. Một thời gian tôi biết được Nam cũng có quá khứ “huy hoàng” lắm, từng bắt cá 3, 4 tay, có người phải phá thai vì Nam. Khi gặp tôi, Nam đã thay đổi hoàn toàn, chỉ biết có tôi thôi.

Tôi và anh vẫn giữ liên lạc nhưng không quan tâm nhiều như trước. Cứ thế cho đến gần 2 năm sau gia đình anh ngỏ ý muốn cưới, tôi đã từ chối với lý do cần thêm thời gian, chưa sẵn sàng, công việc chưa ổn định. Bố mẹ anh nói sẽ tạo mọi điều kiện thuận lợi cho tôi, anh nói tôi cứ suy nghĩ anh sẽ đợi. Anh cũng muốn cưới vì bố mẹ anh muốn lúc này còn sức khỏe để lo cho anh. Tôi đã nói tình cảm dành cho anh không còn như lúc trước.

Người yêu cũ của Nam xuất hiện, nói cho tôi biết 2 người đó vẫn còn quan hệ với nhau, tôi nghĩ hóa ra đàn ông ai cũng vậy hết, lấy ai cũng vậy cả thôi, tôi quyết định quay về bên anh để vui lòng bố mẹ mình (tôi và anh quen nhau 4 năm rồi mới cưới). Ngày cưới tôi chẳng vui vẻ gì, bạn bè tôi không mời ai cả.

Về làm dâu nhà anh, tôi đã thực sự bị trầm cảm, anh là người gia trưởng, cơm bưng nước rót tới tận miệng. Có những lúc tôi muốn thay đổi anh để ăn xuống ngồi ăn cơm cùng tôi thì mẹ anh lại xen vào nói: “Con ăn gì để mẹ lấy cho”. Tôi không thể để mẹ chồng làm những việc ấy được và lại phải làm. Chưa bao giờ chồng giúp tôi được một việc gì dù là nhỏ nhất. Anh không bia rượu, nhưng đi làm về đến nhà là nằm dài ra chơi game và tôi lại phải cởi giầy thay đồ cho anh như người vợ có chồng xỉn vậy.

Chuyện chăn gối của vợ chồng ngày càng tẻ nhạt. Trước đây tôi là người có nhu cầu cao nhưng chỉ một tháng về làm dâu đã tắt ngúm. Có lẽ vì nhà chồng nhỏ, 2 vợ chồng chỉ có một cái giường 1m4 và cái rèm để che lại, thời gian đầu cứ 10 lần gần nhau thì 9 lần bị mẹ chồng kéo rèm ra coi. Mẹ bảo sợ 2 đứa nóng, quạt thì mẹ không cho mở lúc đi ngủ vì sợ trúng gió. Lúc tôi tắm mẹ cũng mở cửa nhà tắm đi vào với lý do mẹ lấy cái khăn rửa mặt. Tôi đã khóc rất nhiều, cảm thấy rất ngột ngạt khi ăn, ngủ, hay đi vệ sinh cũng không được thoải mái.

Chồng lúc nào cũng giáo huấn tôi: “Mẹ muốn làm gì thì làm, em đừng có hơi tí là cái mặt xị ra”. Anh còn nói với bạn trước mặt tôi: "Sau này ông có vợ thì lâu lâu phải la vợ ông, không thôi nó nhờn, ăn hiếp mẹ ông". Tôi cứ sống chán nản như thế cho đến tết vừa rồi chồng đi du lịch, tôi về nhà mẹ chơi và đi với một chị bạn. 

Ra đó, tôi gặp lại Nam, anh giải thích cho tôi người cũ kia quay lại chỉ muốn phá hoại. Lúc này tôi cũng rất buồn và chán nản nên đã ngã vào vòng tay Nam. Chúng tôi có sử dụng BCS, sau đó một tuần tôi biết tin mình có thai.

Tôi không biết cái thai là con ai, nhưng không muốn bỏ nó, vì tôi biết mình đã sai khi ngoại tình, không thể sai thêm nữa. Một phần tôi nghĩ chắc chắn nó là con chồng tôi, vì tôi và anh không dùng biện pháp tránh thai nào cả. 

Tôi thông báo tin có thai nhưng chẳng ai vui mừng cả, cha mẹ chồng cũng dửng dưng, chưa bao giờ mua cho tôi một món đồ ăn nào tẩm bổ hay bảo tôi nên ăn cái này, cái kia. Mẹ chồng suốt ngày nói: “Ngày xưa tao chẳng tẩm bổ gì, rồi sinh con cũng bình thường thôi, có gì đâu ghê gớm”. Chồng cũng chẳng bao giờ chở tôi đi khám thai vì làm biếng.

Đến giờ cái thai được 5 tháng, chồng bắt đầu quan tâm đến tôi hơn. Anh cho tôi thời gian nghỉ ngơi nhiều, tôi vẫn phải cơm bưng nước rót cho anh, anh chở tôi đi chơi để thư giãn nhiều hơn. Khi mẹ chồng dò xét và trách móc tôi thì anh cũng đôi lần biết bênh vực vợ. Tôi bắt đầu thấy sợ, lỡ như ngày đó bị rách BCS khi quan hệ với Nam, lỡ như không phải con của chồng tôi thì sao? Vì tôi và chồng không dùng biện pháp tránh thai nào mà đến hơn một năm sau, giờ tôi mới có thai.

Giờ tôi đang rất lo lắng, lo đứa con không phải con anh thì tôi sẽ giấu anh được đến bao giờ. Bây giờ tôi rất muốn sửa sai nhưng không biết phải làm thế nào. Anh rất mong cái thai là con trai nhưng tôi lại mong nó là gái. Tôi khổ tâm lắm, sống trong dằn vặt và lo sợ. Xin mọi người hãy cho tôi ý kiến tôi phải làm sao, có nên nói tất cả sự thật cho chồng biết không?

Minh
Theo: Vnexpress.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown02:42

Phạm nhiều sai lầm khiến tôi mất tình yêu chân thành

Thời điểm đó trùng với sinh nhật cô ấy, cô ấy rất muốn tôi đến để chính thức thông báo với bạn bè và gia đình về mối quan hệ này. Do mẹ mệt nên tôi đã từ chối không đến.

Chúng tôi quen nhau được 4 năm trong đó 3 năm làm bạn, làm đồng nghiệp và một năm yêu nhau. Người yêu kém một tuổi, có một đời chồng, một bé con kháu khỉnh. Chúng tôi đến với nhau đầu tiên là những người đồng nghiệp bình thường, thỉnh thoảng nói chuyện trong bữa ăn trưa hay giúp nhau một số việc lặt vặt. 

Dần dần thân nhau hơn, đặc biệt trong thời gian tôi nằm viện, chúng tôi nói chuyện nhiều, chia sẻ nhiều bắt đầu từ những chuyện về công việc, chuyện vui, dần dần là chuyện riêng tư của tôi và cô ấy.

Chúng tôi chia sẻ những nỗi buồn, niềm vui trong chuyện tình cảm, chuyện gia đình riêng, tất cả mọi việc, thân nhau đến mức không giấu nhau bất kỳ chuyện gì. Thời gian đó chúng tôi vẫn biết giữ khoảng cách vì lúc đó cô ấy đang là người có gia đình. 
Phạm nhiều sai lầm khiến tôi mất tình yêu chân thành
Sau đó tôi đi nước ngoài học tiếp, trong thời gian này chúng tôi vẫn trao đổi chia sẻ, cả hai đã trở thành điểm tựa tinh thần của nhau, động viên và chia sẻ trong những thời điểm khó khăn nhất, tưởng không thể vượt qua và dần dần chúng tôi yêu nhau.

Tôi không nghĩ tình yêu của mình là cảm xúc nhất thời giữa một người trống vắng và cô đơn một mình nơi xứ người gặp với một người tan vỡ chuyện gia đình. Tình cảm của chúng tôi bắt nguồn từ sự chia sẻ cảm thông, hiểu biết lẫn nhau, từ tình bạn chân thành và luôn nghĩ rằng đó là nền tảng vững chắc cho một tình yêu.

Chúng tôi đến với nhau cũng xác định được khó khăn do hoàn cảnh. Cô ấy là phụ nữ đã ly hôn và có một con nhỏ, tôi là con trưởng trong gia đình với một nếp nghĩ khá phong kiến nên gia đình rất dị ứng với việc con trai mình sẽ yêu và cưới một người phụ nữ đã ly hôn, lại có một đứa con. 

Tôi hiểu suy nghĩ đó của gia đình, nhưng tin mình sẽ vượt qua được, với cô ấy thì niềm tin đó rất mong manh, nếu gia đình tôi phản đối cô ấy sẽ chủ động rút lui vì không muốn làm sứt mẻ mối quan hệ trong gia đình tôi.

Tôi hiểu cảm giác đó, một mặt động viên cô ấy, một mặt chuẩn bị phương án trong trường hợp gia đình phản đối. Chúng tôi thực sự hạnh phúc, tưởng không có gì làm rạn nứt mối quan hệ này mặc dù thực sự chúng tôi có mốt số điểm bất đồng và mâu thuẫn đang được tích tụ. Có lẽ tình yêu và sự hạnh phúc quá lớn đã tạm thời che lấp đi những mâu thuẫn và bất đồng đó.

Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau về những bất đồng và mâu thuẫn đã có, những điều này chỉ nhắc đến trong những email hay đoạn chat, không được đề cập trực tiếp khi cả 2 ở bên nhau, mặt đối mặt. Phải chăng đây là một điểm sai khi chúng tôi không có được một cách trao đổi những vấn đề phát sinh hiệu quả, hay vì chúng tôi đã quá tự tin vào việc sẽ không bao giờ để xảy ra những điều đó.

Rạn nứt đã xảy ra trong lần tôi về nước. Lần về nước này của tôi không có trong kế hoạch mà đó việc đột xuất: tôi muốn về thăm mẹ bởi bà bị bệnh nan y tái phát. Việc này của mẹ làm ảnh hưởng rất lớn đến mọi người trong gia đình, là cú sốc rất lớn lên mọi người. 

Tôi lại phạm một sai lầm là không nói với cô ấy rõ nguyên nhân thực sự của lần về nước này. Tôi không dám nói bởi nghĩ nếu biết tình hình sức khỏe của mẹ tôi, cô ấy sẽ xuất hiện trở lại những suy nghĩ tiêu cực và có thể sẽ buông tay. Phải chăng vì suy nghĩ này dẫn đến những sai lầm tiếp sau?

Tôi dành hết thời gian ở bên mẹ mà không có thời gian cho cô ấy, bên cạnh đó thời điểm về nước tôi bị ốm ngay lập tức do sức khoẻ không tốt. Việc ốm, chăm sóc mẹ, và những suy nghĩ lo lắng cho sức khoẻ của mẹ đã làm đầu óc tôi mệt mỏi căng thẳng. 

Tôi luôn trong tình trạng thiếu ngủ, sức khoẻ không đảm bảo, thời tiết thay đổi làm cho tôi suy kiệt và có những thời điểm không làm chủ được suy nghĩ và lời nói của mình. Sai lầm nối tiếp sai lầm, thời điểm đó trùng với sinh nhật cô ấy, cô ấy rất muốn tôi đến để chính thức thông báo với bạn bè và gia đình về mối quan hệ này. Do mẹ mệt nên tôi đã từ chối không đến.

Tôi biết điều đó ảnh hưởng đến cô ấy đến mức nào và sẽ tạo ra những suy nghĩ về việc phải chăng tôi đã có những thay đổi và có gì đó không ổn trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi lại sai lầm khi không nói rõ nguyên nhân thực sự tại sao không đến được.

Cô ấy bị tai nạn, quả thực đúng lúc đó tôi kiệt sức hoàn toàn, đầu óc chỉ nghĩ đến mẹ đang ốm. Cô ấy gọi điện và nhắn tin, tôi không có hành động nào ngoài việc đến tối mịt mới gọi điện hỏi thăm. Tôi không viện lý do để bào chữa cho hành động này nhưng lúc đó tôi không đủ sức để làm gì cả. Tôi rất ân hận và dày vò mình, tại sao không đến với cô ấy trong lúc đó, tại sao không cố gắng dậy để đến chăm sóc cô ấy.

Trong cùng thời gian đó, một việc tồi tệ khác lại đến, số tiền tôi dành dụm trong suốt thời gian đi làm đã bị một người thân thuộc chiếm dụng. Đây là số tiền tôi dự định dùng để mua một căn hộ sau này cho tôi với cô ấy sinh sống. Tôi bị lừa mất hết, điều đó cùng với nhữngviệc đang diễn ra với mẹ và với cô ấy làm cho tôi muốn phát điên, hậu quả tôi có những lời nói thiếu suy nghĩ, gây tổn thương cho cô ấy. 

Mọi sai lầm của tôi như tích tiểu thành đại làm cô ấy mêt mỏi nên quyết định cắt đứt mọi liên lạc. Tôi như phát điên hoàn toàn, quay trở lại trường tìm mọi cách liên lạc với cô ấy. Tôi cũng thành công nhưng trong cuộc nói chuyện đó, cô ấy nói rất thất vọng và mất hết niềm tin đối với tôi, với những cư xử của tôi thời điểm đó, cô ấy cũng thất vọng về chính bản thân mình, rằng niềm tin đã mất đi trong tình yêu rất khó phục hồi lại.

Cô ấy nói vì mẹ ốm như vậy mà tôi đã có những cư xử không tốt thì nếu sau này có chuyện xảy ra mà gia đình tác động, tôi hoàn toàn có thể từ bỏ cô ấy hay vì gia đình mà làm cho cô ấy bị tổn thương. Dù tôi có giải thích và nói rõ hết mọi chuyện nhưng cô ấy vẫn đưa ra quyết định một năm không gặp, không liên lạc, không trao đổi. Trong thời gian đó nếu cả 2 có gặp được ai tốt thì hoàn toàn có thể chia tay nhau. Giờ cô ấy không muốn nghĩ gì về chuyện tình cảm cả, còn nói tôi có thể nghĩ cô ấy độc ác hay vô tình thế nào cũng được.

Tôi suy sụp, luôn trong tình trạng không ngủ được, hàng đêm vì bị dày vò bởi những sai lầm của mình và những lời nói cũng như quyết định của cô ấy. Tôi hoàn toàn hiểu những gì mình gây ra trong thời gian qua là một sai lầm rất lớn, nó hoàn toàn ảnh hưởng đến cô ấy. Tôi sợ mất cô ấy trong khoảng một năm này không liên lạc, không có trao đổi, mối liên kết hoàn toàn bị cắt đứt thì mọi điều xấu có thể xảy ra.

Giờ tôi chẳng biết phải làm sao nữa, chẳng nhẽ chờ đợi một năm trôi qua với những thấp thỏm cộng với sự tra tấn về niềm tin và hy vọng. Tôi thực sự không biết phải làm sao nữa.

Tâm
Theo: Vnexpress.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown02:30