Hiển thị các bài đăng có nhãn Nỗi Nhớ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nỗi Nhớ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

Blog Radio 284: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?

Blog Radio 284 - Đừng nói là không thể mang lại hạnh phúc cho nhau thì phải rời xa để mỗi người đi tìm hạnh phúc mới. 


Hạnh phúc, căn nguyên trong hai tiếng thiêng liêng này, đã là sự TỒN TẠI của mỗi người – trong cuộc đời người kia rồi...

Cuối cùng tôi cũng rời xa Hà Nội, khép lại một vùng hoang hoải bình yên và yêu thương đến nhói đau. Sài Gòn đón tôi bằng những đợt nắng nóng đến nghẹt thở, và một cảm giác nặng nề chẳng thể nào lí giải thành tên. Trong suốt chuyến bay gần hai giờ đồng hồ vừa qua, tôi đã cố gắng nói cười, như một người bình thường nhất.
Blog Radio 284: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?
Đọc Thêm...

Posted By Unknown14:39

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Bằng lăng tím, có một nỗi nhớ ta chưa kịp đặt tên!

Một mùa hoa tím vội sân trường để lũ học trò ngẩn ngơ, chờ đợi. 


Một mùa dấu nhớ, che thương vào cành hoa tím biếc, cho ai e ấp, cho ai ngại ngùng mối tình đầu tiên còn thơm cánh bằng lăng…
Bằng lăng tím, có một nỗi nhớ ta chưa kịp đặt tên!

Mùa hè chạm ngõ, lại sắp sửa có một thời áo trắng như thế đi qua…

Nắng đã bắt đầu muốn chạm vào đôi mắt có chút tiếc nuối những năm tháng cuối dù vẫn đang đứng ở ngay đây. Gió đã bắt đầu muốn hong khô những đôi môi chợt nấc lên cho ngày chia xa vào một mùa hè rực nắng.

Dưới bàn chân vẫn là hàng gạch lát thân quen, trước mặt vẫn là bảng đen và phấn trắng, xung quanh vẫn là tiếng nói cười ồn ào của đám bạn, đêm về vẫn là bài vở, là miệt mài bên ánh đèn quen… 

Nhưng những tờ lịch cuối cùng của tháng Tư đã sắp sửa được xé, tháng Năm về, xa mà gần lắm, lại một mùa chia tay…

Có một mùa bằng lăng như thế đi qua…

Một mùa hoa tím vội sân trường để lũ học trò ngẩn ngơ, chờ đợi. Một mùa dấu nhớ, che thương vào cành hoa tím biếc, cho ai e ấp, cho ai ngại ngùng mối tình đầu tiên còn thơm cánh bằng lăng…

Một mùa hoa tím ngọt những đoạn đường đón đưa, chờ nhau về râm ran tiếng hát…

Một mùa hoa biết đứng trên hành lang thầm khóc, tiếc thời gian vùn vụt chẳng biết đợi ai…

Có một mùa bằng lăng như thế đi qua…

Mùa những tối khuya thơm cốc café cùng mơ ước về ngày mai… Mùa í ới nhắn tin gọi nhau cùng thức…

Mùa ước hẹn về một chân trời mới…

Mùa rêu phong ám bụi, những năm tháng học trò chập chững đi qua…

Có một mùa bằng lăng như thế trôi đi…


Mùa chợt khóc cho những điều chưa dám nói…

Mùa chợt tiếc cho những thứ sắp qua đi chẳng thể nào khứ hồi mà trở lại…

Mùa chợt buồn khi mai này, mình liệu đang đứng ở đâu và có đứng cạnh nhau…

Mùa muốn thứ tha cho những lỗi lầm ngày xưa không muốn quên đi…

Mùa muốn ôm thật chặt những tấm áo trắng tinh, như ôm ghì lấy đoạn kí ức hôm nay một mai không ai được sống lại…

Mùa muốn hát vu vơ vài câu có nắng, có gió, có sân trường, có tuổi thơ, có bè bạn…

Mùa muốn lặng người, rằng mình đã sống những năm tháng học trò thật hay ho…


Có một thời áo trắng như thế đi qua…

Một thời biết cười hồn nhiên và yêu khờ dại. Một thời ngây ngô với những ước mơ to bằng vũ trụ… Một tuổi trẻ hết mình với những nhiệt huyết của thanh xuân…

Một thời không biết vất vả và bon chen, không tính toan và không lừa lọc… Một thời được sai và được quyền làm lại, một thời được xốc nổi và được bốc đồng…

Một thời lưu bút là thư tỏ tình và nụ cười của cô bạn lớp bên là những gì đẹp nhất…

Một thời yêu nhất, một thời đã xa…

Có một mùa bằng lăng như thế, sắp sửa đi qua…
Theo: Kenh14.vn

Posted By Unknown02:54

Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

Nỗi nhớ ơi, xin mi đừng đến!

Nỗi nhớ không những khiến bạn yêu thương nhiều, còn khiến bạn biết độc lập và mạnh mẽ hơn mỗi khi không có ai bên cạnh.


Tôi không thử được độ sâu của nỗi nhớ, vì chưa bao giờ tôi có thể chạm đến cùng vào nó để xem rốt cục nó dài rộng thế nào. 
Nỗi nhớ ơi, xin mi đừng đến!

Tôi chưa thử và chưa có dũng khí để thử. Kể cả việc đánh dấu bằng một không gian địa lý rất bao la và rộng lớn, tôi cũng chưa có điều kiện để đặt chân tới.

Chỉ là sau những giấc mơ như rút cạn sức lực mỗi ngày, nước mắt thấm đẫm gối sau một đêm chỉ toàn là những hình ảnh chắp nối, lặp đi lặp lại về một người, thì tôi mới cảm thấy, nỗi nhớ trống hoác như vậy. Khiến người ta cảm thấy cô độc một cách đáng sợ, và còn cảm thấy tuyệt vọng một cách bàng hoàng.

Vì đâu mà chúng ta luôn nhớ nhung một người đến thế? 

Hôm nay tôi vô tình đọc được câu nói của một anh bạn, anh ấy nói về đỉnh Effel, về nỗi nhớ. Chắc là một cô nàng nào đó mà tôi không biết. Và tôi cũng không hiểu cảm giác đứng trên Effel nó sẽ thế nào. Chắc là càng đứng trên cao người ta càng có cảm giác cô độc, vì vậy càng dễ sinh ra nỗi nhớ.

Chưa hẳn cứ nhớ là yêu, nhưng phần lớn, phát sinh ra từ tình yêu. Khi bạn yêu ai, bạn thường nhớ người ấy rất nhiều. Cũng như việc đột nhiên xé toang một vách ngăn trong tim và ùa ra toàn là hình ảnh của một người mà vốn dĩ tưởng là đã chôn vùi trong mớ ký ức nhộn nhạo của tháng ngày qua đi biền biệt ấy.

Ở một góc độ nào đó thì, nỗi nhớ đáng yêu biết bao nhiêu. Vì người ấy đã nói với tôi, chính nỗi nhớ gắn kết những trái tim lại với nhau, để biết được giá trị của sự đồng cảm qua thứ giao tiếp bằng cảm xúc ấy còn nhiều hơn cả những lần gặp gỡ.

Bạn đã từng bao giờ thử cảm giác nhớ một người hay chưa? Thật sự nhớ đến phát điên một người ấy?

Có người nói với tôi, vốn dĩ chẳng cần học cách nhớ, chỉ cần biết cách yêu là sẽ học được cách nhớ. Thế nhưng có mấy ai biết được hết giá trị của nỗi nhớ đâu.

Vì thế, trong muôn nẻo các mối quan hệ, trăm lần xin bạn đừng khước từ nỗi nhớ. Bởi nỗi nhớ không những khiến bạn yêu thương nhiều, còn khiến bạn biết độc lập và mạnh mẽ hơn mỗi khi không có ai bên cạnh.

Một cô bạn hỏi tôi về mối quan hệ đã tan vỡ của cô ấy. Là con người thay đổi hay cảm xúc thay đổi? Vì cô ấy bất chợt tự dưng không còn cảm thấy nhớ nhung tha thiết nữa. Thực ra cũng chỉ là cố chấp, cảm xúc hay con người và cả nỗi nhớ vẫn chỉ nằm trong một khoảng trống trong tim.. Vạn vật bách biến, vũ trụ chuyển dời, làm gì có chuyện con người chịu đứng yên? 

Chỉ là, con người cứ cố tình vin vào những lý do có thể đặt tên, để chọn sống trốn tránh với thực tại. Muốn bỏ qua sự thật tàn khốc để sống thoải mái hơn, muốn đánh lừa cảm nhận để không thấy cảm xúc bị bỏ rơi, để bớt phải suy nghĩ. 

Đôi khi, xa cách quá lâu, chỉ cần một cái ôm là đủ ấm cả một chặng đường. Tôi bây giờ không kỳ vọng nhiều, cũng không muốn níu giữ nhiều, chỉ muốn sống thực tế hơn và bớt ảo mộng đi, như thế sẽ không phải chịu những đau thương quá lớn.

Nỗi nhớ ơi, xin mi đừng đến... Nếu đến rồi thì đừng bỏ ta đi!
Theo: Kenh14

Posted By Unknown02:16

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Em có thừa một nỗi nhớ anh

Chạm ngón tay lên môi và di nhẹ về quá khứ… Anh ở đấy, em ở đây… Còn gì ngoài nhớ nhung để mong nhau gần lại?


Em có thừa một nỗi nhớ anh!

Đếm đếm, đong đong, thương hoàn thương, nhớ vẫn lại hoàn nhớ…

Chạm ngón tay lên môi và di nhẹ về quá khứ… Anh ở đấy, em ở đây… Còn gì ngoài nhớ nhung để mong nhau gần lại?
Em có thừa một nỗi nhớ anh

Em còn gì nữa, ngoài nhớ, ngoài mong…

Em có thừa một nỗi nhớ anh!

Nhớ lúc bàn tay còn ấm ở cạnh đây, cho đến khi người chỉ còn là hình dung nơi ngực trái…

Nhớ lúc yêu thương còn đậm, còn sâu nơi hai trái tim thổn thức; cho đến giờ chỉ là chuyện của một người nữa mà thôi…

Nhớ qua ngày, qua tháng, qua năm… Nhớ đầy lên, rồi vơi đi, rồi lại dâng lên theo nước mắt…

Nhớ như thói quen, nhớ như đã thành hơi thở… 

Em và nỗi nhớ, nỗi nhớ và em…

Phía sau nỗi nhớ có gì, anh biết không?

Là tiếc, là thương, là buồn, là trách…

Là tủi, là đau, là tự cắn chặt môi để ngăn tim rung lên tiếng nấc…

Là phủ nhận quyền để mình được hạnh phúc…

Là sống cuộc sống ngược chiều kim đồng hồ với những gì đã xa…

Em có thừa một nỗi nhớ anh!

Giá nỗi nhớ có thể nằm gọn trong lòng bàn tay, cho em đặt để hay bỏ buông tùy ý. 

Giá nỗi nhớ có thể nghe theo những gì em nghĩ, cho em xóa tên anh khi muốn và tạm quên anh những lúc khóc thầm.

Giá nỗi nhớ biết cách để tự bỏ đi, cho em được nhẹ lòng mỉm cười dù trong phút chốc…

Giá nỗi nhớ với cách xa không là bè bạn, dẫu khổ đau vì lòng quặn thắt, miễn là có anh, là có anh ở đây…

Giá nỗi buồn chỉ là một cơn mơ nhỏ, tỉnh giấc rồi, anh vẫn ở gần bên!

Em có thừa một nỗi nhớ anh!

“Bao thương thì thành đủ nhớ, bao nợ để là của nhau…”
Theo: Kenh14.vn

Posted By Unknown00:09