Hiển thị các bài đăng có nhãn Lịch sử. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lịch sử. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Những "thiên tình sử" nổi tiếng bi thảm trong lịch sử

Họ là những cặp đôi "trai anh hùng, gái thuyền quyên" nhưng long đong, lận đận trong tình yêu…

Tình yêu là chủ đề bất tận của cuộc sống. Ai trong đời cũng mong muốn tìm được nửa kia của mình vẹn toàn, xứng đôi vừa lứa. Với những bậc anh hùng hay giai nhân, chuyện này cũng không phải là ngoại lệ. 

Lịch sử thế giới đã ghi nhận biết bao câu chuyện tình lãng mạn, đẹp đẽ nhưng đượm buồn giữa những con Người ấy… Cùng điểm lại một vài câu chuyện tình yêu của những cặp tình nhân nổi tiếng trong lịch sử từ thời cổ đại đến hiện đại dưới đây.

1. Thời cổ đại: Tướng La Mã Marcus Antonius và nữ hoàng Ai Cập Cleopatra

Sau khi hoàng đế Julius Caesar mất, người phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo Cleopatra đã phải lòng vị tướng dũng mãnh đứng đầu Tam đầu chế cai trị Roma - Marcus Antonius ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hai người đã yêu nhau say đắm. Họ sống với nhau qua mùa đông ở Alexandria và có 2 người con.
Những "thiên tình sử" nổi tiếng bi thảm trong lịch sử
Cleopatra và Antonius trong lần đầu gặp gỡ năm 42 TCN tại thành phố Tarsus.
Cuộc tình của họ bị ngăn trở bởi người vợ cả của Antonius - Fulvia. Bà ta đã giả danh chồng mình, đem quân đi đánh đồng minh của Antonius là Augustus. 

Để hàn gắn và sửa chữa sai lầm, Antonius phải từ giã người tình và cưới em gái Augustus, Octavia. Tuy thất vọng, nhưng tình yêu Cleopatra dành Antonius lớn đến nỗi bà vẫn ngầm ủng hộ ông.
Những ngày tháng hạnh phúc của cặp tình nhân.

4 năm sau, hai người nối lại quan hệ của mình khi Antonius tới thăm Cleopatra ở Alexandria. Ông thậm chí còn tổ chức lễ cưới với Cleopatra theo nghi thức Ai Cập và cả hai lại có thêm một đứa con nữa. Điều này khiến Augustus tức giận, đem quân đi đánh Antonius và khiến ông bại trận. 
Marcus Antonius tự vẫn khi nghe tin Cleopatra đã qua đời...
... và Cleopatra cũng theo chân người tình của mình khi để rắn độc cắn.

Cái kết của cuộc tình này thật bi thảm. Lo sợ Antonius sẽ lại bỏ mình mà đi, Cleopatra sai người báo tin cho ông rằng bà đã chết. Quá đau đớn với tin này, Antonius đã tự sát. Chẳng bao lâu sau, Cleopatra cũng đã tự sát bằng rắn hổ mang để có thể gặp lại Antonius ở bên kia thế giới.

2. Thời Trung đại: Peter Abelard và Heloise

Nếu nói về chuyện tình yêu thời kỳ Trung đại, không thể không nhắc tới thiên tình sử giữa Peter Abelard và Heloise. Đây được xem là một trong những cặp tình nhân đích thực tưởng như chỉ có trong cổ tích.
Thế kỷ XII ở nước Pháp hoa lệ, Heloise bấy giờ là cô cháu gái của Canon Fulbert - một nhân vật có vai vế trong xã hội thượng lưu Pháp. Heloise rất thông minh và luôn mong muốn đạt tới đỉnh cao tri thức. Vì thế cô đã theo học Peter Abelard - một bậc thầy về triết học, uyên bác nhất nhì Paris.
Chuyện tình của Heloise và Abelard bị người chú Canon Fulbert phát giác.

Mặc dù hơn kém nhau 11 tuổi, song cả cô gái trẻ và vị “gia sư” nhanh chóng tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn. Với Peter Abelard, cô học trò nhỏ Heloise thực sự thông minh và quyến rũ. Họ yêu nhau và chẳng bao lâu sau, Heloise mang thai một bé trai.

Biết rằng xã hội đương thời sẽ không chấp nhận mối quan hệ này, Abelard cùng Heloise đã bỏ trốn về Brittany, quê nhà của Abelard. Sau khi biết chuyện, Canon Fulbert đã bí mật sắp xếp một đám cưới giữa hai người, nhưng thực chất là dùng mưu để đưa Heloise về Paris, tránh xa Abelard. 
Giây phút ly biệt của cặp tình nhân.

Sau đó, vì tình yêu và không phá vỡ sự nghiệp của Peter Abelard, Heloise đã buộc phải tới tu tại tu viện Argenteuil, chấp nhận không bao giờ được gặp con trai mình nữa. 

Còn Peter Abelard đã bị ép thiến bộ phận sinh dục của mình. Cuộc tình kết thúc buồn khi cả hai phải chấp nhận chia tay và không bao giờ gặp lại nhau. 
Ngôi mộ của Heloise và Abelard do Josephine Bonaparte cho xây dựng.

Tuy vậy, tình yêu họ dành cho nhau vẫn chưa bao giờ nguôi. Cả hai vẫn trao đổi những bức thư tình với nhau, ước tính lên tới hàng trăm bức. Trong thư, Abelard viết về những suy nghĩ, hồi tưởng chuyện cũ và khuyến khích Heloise tiếp tục đam mê khám phá tri thức. 

Cảm động trước cuộc tình này, hoàng hậu Josephine Bonaparte đã quyết định đem tro xác của hai người này về chôn cùng nhau tại nghĩa trang Pere Lachaise hơn 600 năm sau đó.

3. Thời hiện đại: Joe DiMaggio và Marilyn Monroe

Vào thập niên 1950 của thế kỷ XX, Joe DiMaggio là một biểu tượng bóng chày nổi tiếng nước Mỹ, còn Marilyn Monroe là ngôi sao sáng giá nhất của Hollywood, quả bom “sex” thời đó.
Marilyn Monroe và Joe DiMaggio - cặp đôi hoàn hảo.

Từ năm 1952, họ bắt đầu hẹn hò nhau khi cả hai đã đạt được vinh quang. Hai năm sau đó, cả hai quyết định làm đám cưới và được coi là cặp vợ chồng đẹp đôi nhất thế giới. Tuy nhiên, chỉ sau 274 ngày làm vợ chồng, cuối năm đó họ đã quyết định ly dị.
Lý do ly dị được cho là vì những bất đồng trong suy nghĩ của hai người. Tuy nhiên, có lẽ nguyên nhân sâu xa nằm ở việc Joe quá yêu Marilyn nên thường áp đặt suy nghĩ của mình với vợ. 

Trong những ngày tháng bên nhau, ông đã từng khuyên vợ mình bỏ thuốc lá. Ông muốn cô từ bỏ sự nghiệp ở Hollywood và sống an nhàn nhưng Marilyn không đồng ý. 

Sau khi ly dị, cảm thấy lo lắng về sức khỏe và những mối quan hệ không tốt đối với Marilyn, DiMaggio đã cầu hôn cô một lần nữa.
Những khoảnh khắc khi hai người còn mặn nồng, say đắm.


Tuy nhiên, vào ngày 5/8/1962, Marilyn Monroe được phát hiện đã chết một cách đầy bí ẩn tại căn nhà của mình ở khu Brentwood gần Los Angeles. Nguyên nhân cái chết được cho là do sử dụng thuốc an thần quá liều.


DiMaggio tổ chức lễ tang cho Monroe vào ngày 13/8. Trong lễ tang này, DiMaggio gần như phát điên và khóc suốt buổi lễ. Trước khi Marilyn được chôn cất, ông ấy đã đặt 3 bông hồng vào trong quan tài của cô.
Mộ của Marilyn không bao giờ thiếu những bông hoa hồng của người chồng cũ.

Câu chuyện cảm động nhất về người đàn ông này có lẽ là tình cảm, sự nhớ nhung của ông sau cái chết của nữ minh tinh. Ba lần một tuần, DiMaggio đều đặn gửi tới mộ của vợ cũ 6 đóa hoa hồng đỏ. 

Joe DiMaggio đã làm điều đó trong suốt hàng chục năm, cho tới lúc ông mất vào năm 1999. Đặc biệt hơn, cho tới khi qua đời, ông không yêu thêm ai và luôn giữ tình yêu của mình cho Marilyn Monroe.

* Bài viết có sử dụng tư liệu tham khảo từ các nguồn: The Gloss, DateHookup, Dailymail, Wikipedia...


Bạn có thể xem thêm: 

Theo: Kenh14.vn
______________________________________________
 Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown07:53

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Những trò chơi dễ gây nghiện nhất trong lịch sử

Có thể các bạn không biết nhiều về những trò chơi này, nhưng sau khi đọc bài viết có thể bạn sẽ nghiện chúng đấy.


Nolan Bushnell, một kĩ sư trong ngành video game, đã nói rằng trò chơi sẽ càng trở nên phổ biến và cuốn hút khi nó “dễ chơi, nhưng khó chơi giỏi”.

Và sự thực, rất nhiều trò chơi cổ điển như cờ vua, cờ vây, và ngay cả cờ cá ngựa... đã xuất hiện từ rất lâu rồi, với luật chơi rất đơn giản nhưng không ai có thể phủ nhận được sự lôi cuốn của chúng: chính vì luật chơi đơn giản mà từ đó, người chơi có thể tạo ra những mánh khoé phức tạp để đạt được lợi thế.
Những trò chơi dễ gây nghiện nhất trong lịch sử

Và sau đây là mười ví dụ điển hình nhất về những trò chơi tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại vô cùng rắc rối và lôi cuốn. Có thể các bạn không biết nhiều về những trò chơi này, nhưng sau khi đọc xong bài viết có thể bạn sẽ nghiện chúng đấy.

10. Go - Cờ vây

Cờ vây xuất hiện lần đầu tiên tại Trung Quốc vào khoảng 3000 năm trước.

Thoạt đầu, trò chơi này có vẻ đơn giản. Hai người, một người chơi quân đen, và người kia chơi quân trắng, ngồi đối diện nhau bên một chiếc bàn có kẻ ô vuông với 19x19 đường kẻ. Khi đến lượt, người chơi sẽ đặt một quân cờ của mình vào một vị trí giao cắt giữa hai đường. Người thắng là người có nhiều “đất” trên bàn hơn, và/hoặc là người bắt được nhiều quân của đối phương hơn. Luật chơi cờ vây tương đối phức tạp, bạn có thể tham khảo tại đây
Do có hai cách để chiến thắng, và các chiến thuật phức tạp trong trò chơi đã khiến nó trở nên rất hấp dẫn. Cờ vây là một thách thức lớn, và thực tế là không một ai có thể lập trình trò chơi này trên máy tính để chiến thắng những bộ óc vĩ đại nhất của con người.

9. Backgammon

Backgammon là một trong những trò chơi cổ xưa nhất thế giới. Các nhà khảo cổ đã khám phá ra bộ bàn cờ Backgammon ở trong thành phố cổ Burnt thuộc quận Sistan-Baluchistan của Iran, tức là ít nhất trò chơi này đã xuất hiện vào năm 3000 trước Công nguyên. Trò chơi này cũng được ưa chuộng tại Romans, họ gọi nó là Ludus Duodecim Scriptorum – the 12-sided game. Và nó trở nên phổ biến trong giới sinh viên Mỹ những năm 1970.
Trò chơi này khá đơn giản. Mỗi bên có 15 quân cờ, trước tiên bạn phải di chuyển chúng xung quanh bàn để đưa về sân chơi của mình, sau đó lấy toàn bộ chúng ra khỏi bàn. Số bước di chuyển những viên đá sẽ tương ứng với con số hiện trên xúc xắc, nên có vẻ như game này là game may mắn. Tuy nhiên, sẽ chỉ tính đến may mắn khi hai người chơi có kĩ năng chơi tương đương nhau. Người ta còn làm hẳn một trang web riêng backgammon.org, trong đó có rất nhiều bài viết về các chiến thuật và mẹo trong trò chơi. Ngoài ra, game còn phụ thuộc nhiều vào khả năng tính toán của người chơi, và khả năng phân tích tình huống sẽ giúp phân loại xem ai là người thực sự giỏi.

8. Shogi

Ở phương Tây, đôi khi Shogi được gọi là “cờ vua Nhật”. Nó được sáng tạo ra vào thế kỉ thứ 7 sau Công nguyên, những mảnh cổ xưa nhất của trò chơi này được tìm thấy tại một ngôi chùa ở Horyuji. Và trò chơi này được phát triển hoàn toàn riêng biệt với trò cờ vua của châu Âu.

Tuy vậy shogi và cờ vua có rất nhiều điểm tương đồng. Shogi và cờ vua đều có mục tiêu giống nhau là ăn được quân Vua của đối phương, và chúng đều được chơi trên một bàn cờ gồm nhiều ô vuông, gồm những quân cờ minh hoạ cho quân đội thời Trung cổ (shogi thì khác ở chỗ, thay vì khắc những quân cờ thành hình thù đặc trưng, thì người ta lại khắc chữ lên các quân cờ). Và cả hai trò chơi này đều được tất cả mọi người yêu thích, ở mọi lứa tuổi, nó là trò chơi thách thức những bộ óc siêu đẳng nhất.
Nhưng mặc dù chúng có nhiều điểm tương đồng như vậy, nhưng luật chơi của Shogi lại rất khác cờ vua. Sau khi ăn được một quân của đối phương, người chơi có thể thêm quân này vào trong đội quân của mình và được đặt nó lên bất kì điểm nào trên bàn cờ (quân cờ thuộc bên nào không quyết định bằng màu sắc mà bằng hướng của nó trên bàn cờ). Thêm nữa, các quân cờ có thể được “thăng chức” khi chúng tiến đến những vị trí nhất định trên bàn cờ, giống như việc phong hậu ở cờ vua vậy. Và theo một nhà thiết kế game Jack Botermans, “Bạn không thể biết chắc chắn rằng bạn chiến thắng, trừ khi bạn thực sự ăn được quân Vua của đối phương.”

7. Domino

Bộ domino cổ xưa nhất hiện tại được tìm thấy ở ngôi mộ Pharaoh Ai Cập Tutankhamen, tức là khoảng năm 1355 trước công nguyên, và ở Trung Quốc từ xưa cũng đã có những bằng chứng về việc mọi người chơi domino, trước khi nó xuất hiện ở châu Âu vào giữa những năm 1700.
Ngày nay, ở châu Âu và châu Mĩ, bộ domino có 28 mảnh, mỗi mảnh có số lượng chấm khác nhau ở vị trí khác nhau, ví dụ như 6-5, 4-0, hay là 3-1. Các quân domino được úp xuống, xáo trộn trên bàn, và mỗi người chơi sẽ bốc quân để xác định lượt đánh đầu tiên. Mỗi người sau đó sẽ lấy một số lượng quân tương đương nhau, sẽ là 14 quân mỗi người nếu chơi 2 người, và 7 quân mỗi người khi chơi 4. Người may mắn đi đầu sẽ lựa chọn một quân để đặt xuống bàn, thường là quân có điểm cao nhất. Những người tiếp theo sẽ phải nối tiếp theo một quân có số tương ứng với những quân trên bàn, hoặc sẽ phải chuyển lượt sang người tiếp theo. Và cuối cùng, người chiến thắng là người đã đánh hết toàn bộ số quân của họ, hoặc là người có tổng điểm số các chấm trên các quân domino còn lại là thấp nhất.

Trò chơi này có vẻ chỉ dựa vào may mắn, nếu bạn có quân phù hợp thì đánh ra, nếu không thì phải qua lượt. Nhưng thực tế lại phức tạp hơn như vậy. Nếu biết cách tính toán khả năng quân tiếp theo của đối phương, và khả năng ghi nhớ các quân trên bàn, người chơi sẽ có thể làm chủ được các nước đánh của mình sao cho số điểm còn lại là thấp nhất.

6. Charades

Còn gì đơn giản hơn trò chơi này nhỉ: chẳng cần một loại dụng cụ gì, chỉ cần tay chân, cơ mặt, miệng, lưỡi và dây thanh âm để nói to lên gợi ý thôi. Charade – trò chơi đố chữ - trò chơi mà người chơi sẽ phải ra hiệu cho những người cùng đội đoán một từ nào đó trong một chiếc mũ – thường là tiêu đề của một cuốn sách hay một bộ phim nào đó.
Nguồn gốc của trò chơi này khá mù mờ, cái tên charade có thể có nguồn gốc từ một từ tiếng Ý schiarare, có nghĩa là “gỡ rối”, hoặc schiarato – làm sáng tỏ, gỡ rối. Nhưng vào cuối những năm 1800, trò chơi này trở thành một trò tiêu khiển khá phổ biến của những quý bà trong các bữa tiệc. Năm 1896, trên tờ báo The New York Times đã mô tả một câu lạc bộ gồm những thành viên trí thức là nam giới, họ tổ chức thường xuyên các sự kiện mà trong đó, tất cả mọi người đều phải dùng ngôn ngữ cử chỉ mà không được nói.
Và trò chơi này, tưởng chừng với luật chơi đơn giản – rằng bạn không được nói, hoặc đánh vần những gì bạn muốn truyền đạt, thì thực sự đây là một trò chơi khó, nếu người chơi bốc phải những cụm từ phức tạp, tối nghĩa; hoặc nếu như đồng đội của bạn là một người thích sự trừu tượng và đưa ra các gợi ý khó hiểu.

5. Checker.

Cũng như domino, checker – hay còn gọi là draughts – xuất hiện cách đây hàng ngàn năm ở Ai Cập. Các nhà khảo cổ học đã tìm ra những miếng đá hình tròn cùng với bàn cờ được chia thành nhiều ô vuông nhỏ trong những hầm mộ cổ. Vào năm 360 trước Công nguyên, nhà triết học Hy Lạp Plato đã đề cập đến trò chơi này trong cuốn sách mang tên “The Republic”. Trò chơi vẫn tồn tại qua thời kì sụp đổ của Hy Lạp, và lại nổi lên vào thời kì Phục Hưng ở châu Âu, nơi mà cuốn sổ tay về luật chơi checker lần đầu tiên được xuất bản vào năm 1549.
Hiện nay có rất nhiều phiên bản của trò chơi này. Với phiên bản chuẩn của Mỹ, hai người chơi sẽ ngồi đối diện nhau bên một chiếc bàn cờ 8x8 ô vuông nhỏ, mỗi bên có 12 quân cờ. Nhiệm vụ của mỗi người là ăn hết toàn bộ các quân cờ của đối phương bằng cách “nhảy” qua chúng. Ban đầu, các quân cờ chỉ có thể di chuyển lên phía trước và theo đường chéo, nhưng khi chúng tiến đến hàng cuối cùng, tức hàng gần đối phương nhất, chúng sẽ được “đội vương miện”, và có thể di chuyển theo hướng ngược lại.

Bạn có thể thấy, trò chơi này rất đơn giản. Trong cuộc thi checker ở Mỹ cũng chỉ thêm khoảng 16 điều luật đơn giản cho nó. Nhưng không hẳn như vậy, những người chơi lâu năm sẽ biết cách sử dụng những chiến thuật kinh điển với những cái tên như “the double-ended trapping trio trick” hay “forced capture policy”, có thể đưa đối thủ vào thế bí

4. Reversi

Nguồn gốc của trò chơi này thực sự quá mù mờ. Theo một vài nguồn tin, reversi được sáng tạo ra vào năm 1870 bởi một người Anh tên J.W. Mollett, và cái tên ban đầu của nó là Trò chơi thôn tính – Game of Annexation. Nhưng có một người Anh khác, Lewis Waterman, tự cho mình là người sáng tạo ra trò chơi đó, và vào năm 1887 anh ta đã đăng kí bản quyền trò chơi này với cái tên Reversi, và rồi phải ra toà đối chất với nhà phát hành của Mollett, F.H.Ayres. Cuối cùng, Waterman đã thất bại, khi cái tên Reversi – hình như được mượn từ một trò chơi bài của Pháp, không phải là một từ chuẩn theo luật pháp Anh, và từ đó nó không thể được đăng kí bản quyền. Và mọi thứ trở nên khó hiểu hơn nữa, khi đến năm 1971, một người bán hàng Nhật Bản tên Goro Hasegawa tuyên bố đã tạo ra một trò chơi tương tự, được đặt tên là Othello, theo tên của một nhân vật trong tác phẩm của Shakepear.
May mắn thay, mặc dù có một lịch sử phức tạp như vậy, nhưng trò chơi này rất dễ chơi. Với một bàn cờ 8x8 ô vuông, mỗi người chơi sẽ nhận 32 quân cờ có hai mặt đen và trắng. Trò chơi bắt đầu, mỗi người nhận một màu. Người chơi lần lượt đặt các quân cờ, sao cho các quân có màu của đối phương nằm giữa hai quân cờ có màu của mình, và khi đó các quân cờ của đối phương sẽ lật mặt lại và trở thành quân cờ của mình. Kết thúc game, ai có số quân cờ nhiều hơn thì người ấy chiến thắng. Tưởng chừng như đơn giản, nhưng trò chơi này giúp chúng ta luyện được tư duy nhanh nhạy với cái đầu quan sát toàn diện. Nó nhanh chóng trở thành một trò chơi ưa thích của mọi người.

3. Pachisi

Trò chơi này, gần giống như trò Cờ cá ngựa của chúng ta. Nhưng hãy quay ngược lại một chút về lịch sử của nó. Trò chơi này xuất hiện vào khoảng thế kỉ thứ 6 sau Công Nguyên, nó có liên quan tới một trò chơi của người Ân Độ có tên chaupar – tức là số 25 trong tiếng Hindu, vì trước đây người ta thường dùng những vỏ ốc thay cho xúc xắc, và 25 là con số lớn nhất có thể tung được. Vào thế kỉ XVI, hoàng đế Akbar là một trong những người nghiện trò chơi này. Khi ông xây dựng thủ đô mới tại Fatehpur Sikri, ông đã cho làm một chiếc bàn bằng đá to, và các nữ nô lệ mặc những bộ trang phục rực rỡ trở thành các quân cờ. Một thế kỉ sau, những nhà thám hiểm ở Anh đã mang trò chơi này từ Ấn Độ về Châu Âu. Nó nhanh chóng trở nên phổ biến khắp nơi, với tên gọi khác nhau ở mỗi nước, như Ludo ở Anh, Parcheesi ở Mỹ, để rồi đến năm 1869 nó được đăng kí bản quyền bởi E.G. Selchow.
Và như các bạn đã biết, cờ cá ngựa chơi rất đơn giản, tuy nhiên có những nước cờ chiến thuật mà bạn có thể sử dụng, như dùng một quân cờ để chặn hoặc đá luôn quân của đối phương. Nó sẽ trở nên phức tạp hơn khi có 4 người chơi và liên minh thành hai cặp: người này sẽ giúp người kia chặn quân của đối phương để đồng đội có thể về chuồng an toàn.

2. Scrabble

Đây là một trong những trò chơi ô chữ phổ biến nhất trên thế giới. Và nguồn gốc của nố, thật bất ngờ, không phải là từ một nhà hiền triết hay một nhà ngôn ngữ học nào cả, mà do một kiến trúc sư thất nghiệp tên Alfred Mosher Butts tạo ra để giết thời gian.

Ý tưởng của Butts là anh ta muốn kết hợp việc nâng cao kĩ năng từ vựng với trò chơi giải ô chữ. Qua việc tìm hiểu về tần số xuất hiện các chữ cái trong từ điển, Butts đã phân loại các chữ cái, thêm một vài quy định đơn giản, và sau đó Butts dùng dụng cụ thiết kế của mình để làm một chiếc bảng để chơi trò này, tên ban đầu của nó là Lexico, sau đó là Criss-Cross Words, rồi James Brunot – một chủ thầu đã nhận sản xuất trò chơi này – cho nó một cái tên dễ nhớ hơn: Scrabble.
Trò chơi nhanh chóng trở nên thu hút, không chỉ vì nó đơn giản, mà vì nó rất thách thức người chơi: tìm được một từ nào đó phù hợp, với các chữ cái đã có sẵn ở những vị trí nhất định, bạn cần phải có cả sự thông minh lẫn vốn từ vựng khổng lồ. Theo một bài báo trên tạp chí New York Times năm 2004 về Scrabble, top 100 người chơi trò này phải có vốn từ vựng từ 120.000 từ trở lên – gấp ba đến bốn lần vốn từ mà một sinh viên tốt nghiệp có. Một người chơi chia sẻ: “Bạn không thể chiến thắng trò chơi này trong các cuộc thi, nếu bạn không thuộc toàn bộ các từ vựng từ hai đến chín chữ cái”.

1. Cờ vua.

Không thể phủ nhận rằng, cờ vua là trò chơi phổ biến nhất thế giới, từ đứa trẻ con đến những cụ già đều biết luật chơi của nó. Và nó có sức cuốn hút ghê hồn: đến nỗi một hoạ sĩ nổi tiếng của Pháp Marcel Duchamp, do chơi cờ vua nhiều quá nên đã trở nên bị ám ảnh, và anh đã ngừng hẳn việc vẽ tranh khi mới ngoài 30 tuổi. “Mọi thứ xung quanh tôi chỉ còn lại những quân cờ, không có gì có thể lôi cuốn tôi hơn là làm thế nào để chiến thắng”.
Cờ vua vốn vẫn quá thu hút và mê hoặc người ta. Ở mức độ cơ bản, một đứa trẻ tiểu học cũng có thể hiểu được luật chơi, rằng quân tượng phải đi đường chéo, quân vua chỉ có thể di chuyển từng ô một... Nhưng ở mức độ cao hơn, người ta có thể sử dụng rất nhiều chiến thuật khác nhau. Người ta thường nghĩ cờ vua là một trò chơi toán học, nhưng thực ra, yếu tố tâm lý lại đóng vai trò chính, khi mà người chơi xem xét kĩ lưỡng từng biểu hiện và cử chỉ của đối phương để tìm ra được điểm yếu. Mark Dvoretsky, một người dạy chơi cờ vua, đã nói: “Đấu thủ đi một nước tưởng chừng như vô hại, nhưng thực ra, anh ta đang rất thận trọng. Và rồi, ta sẽ biết nước đi đó nguy hiểm như thế nào”.
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown17:37

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Những lời nguyền oái ăm trong lịch sử

Không có lời giải tới tận ngày nay chính là lời nguyền "Club 27" - khi Kurt Cobain và Amy Winehouse đều ra đi ở độ tuổi 27..
.
Từ trước tới nay, những câu chuyện siêu hình về lời nguyền của các Pharaoh Ai Cập hay của hoàng đế cổ đại, pháp sư, phù thủy luôn là nỗi ám ảnh của con người. Chúng có thật hay không, không ai biết. Nhưng có một điều chắc chắn là những vận rủi, cái chết đau đớn xảy ra liên tiếp xung quanh chúng đều khiến cả thế giới run sợ…
Những lời nguyền oái ăm trong lịch sử

Cùng điểm lại một vài câu chuyện được đồn đại với lời nguyền oái oăm trong lịch sử - những sự kiện đen đủi trùng hợp khiến con người phải suy nghĩ...

1. Lời nguyền Romanov

Romanov là gia tộc hoàng gia Nga cuối thế kỷ XIX nhưng đã bị diệt vong bởi một thế lực vô hình được cho là "lời nguyền quái đản" của Grigori Rasputin.

Rasputin xuất thân từ nông dân, sinh ra tại một ngôi làng nhỏ bé tại Siberia năm 1869. Từ nhỏ, ông đã có tài năng phi thường là chữa lành bệnh cho người khác. Sau này chính nhờ tài năng ấy mà ông đã giúp đỡ cho Aleksey, người thừa kế ngôi vị Sa hoàng Nga, đồng thời được Sa hoàng Nicholas vô cùng tin dùng.
Rasputin (ở giữa) từng là một thầy tu được trọng vọng dưới vương triều của nhà Romanov.
Tuy nhiên, con người bí ẩn này gặp phải nhiều vu cáo về việc lạm dụng tình dục các trinh nữ. Khi bị trục xuất, ông đã viết cho Nicholas một bức thư vào tháng 12/1916. Theo đó, Rasputin tiên liệu được cái chết của mình. 

Ông nói với Sa hoàng, nếu như ông bị ám sát bởi những người quý tộc thì hoàng gia chắc chắn sẽ diệt vong, chế độ quân chủ bị tiêu diệt trong 1 năm tới: “Anh em sẽ giết anh em”, “nước Nga sẽ chìm trong khủng hoàng suốt 25 năm”…
Cái chết của thầy tu khởi đầu cho một lời nguyền ma quái.
Và quả thật, lời của Rasputin đã trở thành hiện thực. Chế độ quân chủ của Nga biến mất sau Cách mạng Tháng Mười năm 1917. Gia tộc Romanov hoàng gia bị sát hại dã man một năm sau đó, bao gồm Nicholas II, hoàng hậu, hoàng tử, 4 công chúa, ngự y hoàng gia, đầy tớ, nữ tỳ và thậm chí cả đầu bếp. 
Toàn bộ gia đình hoàng gia Romanov bị sát hại năm 1918.
2. Lời nguyền Tippecanoe

Đây là lời nguyền lý giải cho cái chết của rất nhiều tổng thống Mỹ trong vòng 120 năm từ năm 1840 - 1960. Danh xưng Tippecanoe là tên một trận chiến giữa quân đội Mỹ do tướng William Henry Harrison dẫn đầu với những người dân bản địa mà thủ lĩnh là Tecumseh. Kết quả trong trận chiến ấy, quân của Tecumseh đã thất bại.
Trận Tippecanoe - trận chiến khởi nguồn của lời nguyền hắc ám.
Người ta cho rằng, để trả thù, người anh em của Tecumseh, Tenskwatawa đã đưa ra lời nguyền cho Harrison và các tổng thống Mỹ sau này: cứ 20 năm một lần, tổng thống Mỹ nào nhậm chức thì sẽ chết trong nhiệm kỳ của mình.

Và người đầu tiên linh ứng với lời nguyền trên chính là William Henry Harrison. Năm 1840, ông nhậm chức tổng thống, sau đó ngay lập tức bị cảm lạnh và qua đời năm 1841. 
Harrison - tổng thống đầu tiên của Mỹ gánh chịu lời nguyền.
20 năm sau, Abraham Lincoln đắc cử và ông bị ám sát ở giữa nhiệm kỳ thứ hai của mình vào năm 1865. Điều tương tự đã xảy đến với James Garfield năm 1881, William McKinley năm 1901 đều bị ám sát. Bên cạnh đó, cố tổng thống Warren Harding đã mất năm 1923 vì đau tim hay Franklin Roosevelt năm 1945 vì xuất huyết não và đột quỵ.
sau đó là A. Lincoln...
... James Garfield...
Lời nguyền Tippecanoe chỉ hết linh ứng vào đời tổng thống Ronald Reagan năm 1980. Ông này cũng bị ám sát năm 1981 nhưng may mắn sống sót.
Ronald Reagan là tổng thống chấm dứt lời nguyền hơn 100 năm.
3. Lời nguyền "câu lạc bộ 27" 

Đây là lời nguyền không biết do ai thực hiện, song nó là nỗi ám ảnh với tất cả giới nghệ sĩ ca nhạc trên hành tinh. Bởi theo những gì đồn đại về lời nguyền này, các ngôi sao nổi tiếng nhất thế giới trong lĩnh vực âm nhạc, được coi là thiên tài thì đều ra đi ở tuổi 27.
Người đầu tiên mở màn cho “Club 27” là Robert Johnson, người được Eric Clapton gọi là “nghệ sĩ nhạc Blues vĩ đại nhất”. Người ta đồn rằng, ông này có thỏa thuận với ma quỷ và khi ông qua đời ở tuổi 27 (tức năm 1938), đó là lúc phải trả nợ.
Chân dung Robert Johnson.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như sau Johnson không có điều bất thường diễn ra. Nhưng kỳ lạ thay, một loạt các nghệ sĩ sau đó qua đời ở tuổi 27 giống Johnson. Đó là Brian Jones năm 1969, thành viên sáng lập ban nhạc nổi tiếng Rolling Stones. Một năm sau đó, tới lượt Jimi Hendrix và Janis Joplin. Tiếp đó là Jim Morrison năm 1971, người có ảnh hưởng sâu sắc nhất trong lịch sử làng nhạc rock.
Amy Winehouse - nữ nghệ sĩ gia nhập Club 27 gần đây nhất.
Ở thời kỳ hiện đại, hai nghệ sĩ nổi tiếng mới gia nhập danh sách của “Club 27” gồm có Kurt Cobain năm 1994 và Amy Winehouse năm 2011. Tất cả đều qua đời ở độ tuổi đó, với cuộc sống và đời tư không mấy yên bình, liên quan tới trầm cảm, nghiện ngập.

Có lẽ lời nguyền này là một tin đồn được giới truyền thông suy đoán. Song nó đã gây ảnh hưởng lớn tới giới nghệ sĩ nói chung. Và người ta đang chờ xem, ai là nghệ sĩ tiếp theo gia nhập “Club 27”?

* Bài viết có sử dụng tư liệu tham khảo từ các nguồn: Howstuffworks, Wikipedia...
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown11:58

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Nguồn gốc Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6?

Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6?, do có nhiều website nói về Nguồn gốc Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 khác nhau nên lukhachdem xin tổng hợp một số nguồn gốc mà lukhachdem cảm thấy tâm đắc nhất. 

Mong sẽ giúp các bạn hiểu rõ hơn.

Ngày Thiếu nhi hay Ngày Trẻ em như là một sự kiện hay một ngày lễ dành cho thiếu nhi được tổ chức vào các ngày khác nhau ở nhiều nơi trên thế giới. Liên Hiệp Quốc đã đề nghị ngày 20 tháng 11 là Ngày Thiếu nhi Thế giới (Universal Children's Day) [1] nhưng để cho các quốc gia thành viên được tự quyền chọn ngày Thiếu nhi cho riêng mình [1]
 Nguồn gốc Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6?
Một số quốc gia thuộc Khối Xô Viết cũ tổ chức Ngày Quốc tế Thiếu nhi (International Children's Day) vào ngày 1 tháng 6. Nhiều quốc gia tổ chức ngày trẻ em vào những ngày khác. (Nguồn Trích từ wikipedia)

Theo Nguồn: Kenh14

Là ngày quốc tế thiếu nhi, tuy nhiên lại có một số nước tổ chức kỷ niệm khác ngày 01/06. Hay có nước ngày thiếu nhi lại là ngày khác chứ không phải ngày 01/06 đó các bạn. Chúng ta cùng tìm hiểu về điều khác biệt này nhé.

Từ “Ngày Quốc tế thiếu nhi”

Để tưởng nhớ đến hàng trăm trẻ em vô tội đã bị Đức Quốc Xã sát hại nhẫn tâm trong chiến tranh thế giới thứ II tại Tiệp Khắc vào ngày 01/06/1942 và ngày 10/06/1944.
Nguồn gốc Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6?

Ngày quốc tế thiếu nhi thể hiện sự gắn kết trẻ em toàn cầu

Theo yêu cầu của những người mẹ trên khắp thế giới và ý tưởng của Liên Xô, Liên đoàn phụ nữ dân chủ quốc tế đã họp ở Matxcova (1949) quyết định lấy ngày 1/6 là ngày Quốc tế thiếu nhi. Kể từ năm 1950, ngày 1/6 hàng năm trở thành ngày Tết thực sự của thiếu nhi.
Trẻ em phấn khởi tham gia ngày Quốc tế thiếu nhi tại Việt Nam

Ngày 1/6 phần lớn chỉ được kỷ niệm ở vài chục nước theo chế độ Chủ nghĩa xã hội trước đây. Việt Nam thuộc khối Xã hội chủ nghĩa, đã chọn ngày 1/6 làm ngày Quốc tế thiếu nhi. Trung Quốc và Liên Xô cũ cũng chọn ngày này hàng năm để kỷ niệm về trẻ thơ cũng như tổ chức các chương trình bảo vệ quyền trẻ em.

Đến “Ngày thiếu nhi thế giới”

Được đề xuất bởi tổ chức Liên Hợp Quốc từ năm 1954, nhằm khuyến khích các nước ghi nhớ về trẻ em và bảo vệ quyền lợi trẻ em. Đó là ngày 20/11 (trùng với ngày nhà giáo Việt Nam).
Tinh thần quốc tế trong ngày thiếu nhi
Cũng chính vào ngày này, nhiều sự kiện quan trọng về trẻ em trên thế giới đã diễn ra: Tuyên bố về quyền trẻ em (1959), Công ước về quyền trẻ em cũng được ký kết vào ngày này (1989), có hơn 191 nước phê chuẩn. Việt Nam là nước đầu tiên ở châu Á, thứ hai của thế giới ký vào Công ước này.
Đất nước CuBa đã được chàng trai cao nhất thế giới đến thăm và vui chơi cùng trẻ em

Liên Hợp Quốc lại cho các nước tự chọn ngày kỷ niệm thiếu nhi phù hợp với đất nước mình, và một số nước đã kỷ niệm chính ngày 20/11 ở chính quốc như: Canada, Úc, Parkistan, Ai Cập…

Ngày thiếu nhi và lễ độc lập tại Thổ Nhĩ Kỳ

Tại Thổ Nhĩ Kỳ, một quốc gia được cho là có sự ra đời sớm nhất về các hoạt động liên quan đến ngày trẻ em và bảo vệ quyền lợi trẻ em.

Ngày 23/4/1920 là ngày Lễ Quốc gia của Thổ Nhĩ Kỳ và ngày này cũng được chọn là ngày Hội thiếu nhi được tổ chức kỷ niệm hàng năm, kéo dài cả tuần lễ với nhiều chương trình ấn tượng, hoành tráng.
Trẻ em được vui chơi, nhảy múa trong ngày lễ “Chủ quyền và Thiếu nhi” ở Thổ Nhĩ Kỳ

Trong vài chục năm qua Thổ Nhĩ Kỳ mong muốn được đem ngày lễ “chủ quyền và thiếu nhi” ra phạm vi quốc tế: như việc mời trẻ em từ 61 nước đến tham dự lễ hội năm 2007, 42 quốc gia vào năm 2010 (Trong đó có Việt Nam).

Nguồn Từ Internet  Khác:

Ở nước ta, Ngày 1- 6 đã hàng năm được chọn là ngày hội chăm sóc và bồi dưỡng thế hệ măng non cho Tổ Quốc, khẳng định trẻ em là đối tượng được nhân loại toàn thế giới luôn quan tâm, đồng thời cũng là ngày nhắc nhở mọi người hãy bảo vệ và chăm sóc trẻ em tốt hơn.

1 Đôi nét về lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1-6

Vào rạng sáng ngày 1-6-1942, bọn phát xít Đức bao vây làng Li-đi-xơ (Tiệp Khắc), chúng bắt 173 người đàn ông, 196 người phụ nữ và trẻ em. Tại đây, chúng đã tàn sát dã man 66 người và đưa 104 em thiếu nhi vào trại tập trung, 88 em đã bị chết trong các phòng hơi độc, 9 em khác bị đưa đi làm tay sai cho bọn phát xít. Làng Li-đi-xơ không còn một bóng người. Hai năm sau, ngày 10-6-1944, bọn phát xít Đức lại bao vây thị trấn Ô-ra-đua (Pháp), chúng dồn 400 người vào nhà thờ, trong đó có nhiều phụ nữ và hơn 100 trẻ em, phóng hỏa đốt cháy một cách thảm thương.

Với trách nhiệm thiêng liêng và cao quý của mình, năm 1949 Liên đoàn Phụ nữ dân chủ Quốc tế đã quyết định lấy ngày 1 tháng 6 hàng năm làm ngày quốc thế bảo vệ thiếu nhi, nhằm đòi Chính phủ các nước phải nhận trách nhiệm về đời sống thiếu nhi, đòi giảm ngân sách quân sự để tăng ngân sách giáo dục, bảo vệ và chăm sóc thiếu niên, nhi đồng.

Tiếp theo, tháng 4 năm 1952 tại Viên ( thủ đô nước Áo) đã có cuộc họp quốc tế bảo vệ thiếu nhi. Hội nghị này đã yêu cầu tất cả Chính phủ các nước đặt ra những Pháp luật cho nước mình nhằm đảm bảo hạnh phúc cho các bà mẹ và trẻ em, đòi cấm dùng những phát minh khoa học vào mục đích chiến tranh.

Đến năm 1955, Đại hội các bà mẹ của hầu hết các nước trên thế giới họp tại Matxacơva đã tố cáo bọn đế quốc âm mưu gây lại chiến tranh và kêu gọi các bà mẹ khắp năm châu xiết chặt thêm hàng ngũ đấu tranh cho một nền hoà bình bền vững trên đất nước.

Từ đó đến nay, những tổ chức phụ nữ thanh niên ở các nước đã lấy ngày 1 – 6 làm ngày biểu dương lực lượng đấu tranh chống các thế lực gây chiến tranh để bảo vệ hạnh phúc cho các bà mẹ và trẻ em trên thế giới.
Bảo vệ trẻ em
2 Ngày quốc tế thiếu nhi ở Việt Nam

Việt Nam là nước đầu tiên ở châu Á và nước thứ hai trên thế giới phê chuẩn Công ước về quyền trẻ em- Văn kiện pháp lý Quốc tế đầu tiên đề cập toàn diện đến các quyền trẻ em dựa trên nguyên tắc trẻ em có quyền được chăm sóc, bảo vệ và giúp đỡ đặc biệt. Từ 15/5 đến 30/6 được coi là Tháng Hành động vì trẻ em Việt Nam.
Đất nước ta, ngay sau khi giành được độc lập, ngày 1 tháng 6 và Tết Trung thu hàng năm đã thật sự trở thành ngày hội vui chơi tưng bừng của thiếu nhi cả nước. 

Ngày Quốc tế Thiếu nhi đầu tiên (1/6/1950) trong giai đoạn cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp của dân tộc ta đang trải qua thời kỳ cam go ác liệt nhất, nhưng Bác Hồ kính yêu vẫn luôn nghĩ tới thiếu nhi cả nước, Bác gửi thư chúc mừng các cháu thiếu niên, nhi đồng. Bác viết: “Bác thương các cháu lắm, Bác hứa với các cháu rằng đến ngày đánh đuổi hết giặc Pháp, kháng chiến thành công, Bác cùng Chính phủ và các đoàn thể sẽ cố gắng làm cho các cháu dần dần được no ấm, được vui chơi, được học hành, được vui sướng…”. Cũng từ đó, hàng năm cứ đến ngày 1 tháng 6 và Tết Trung thu, thiếu nhi cả nước ta lại hân hoan đón thư chúc mừng của Bác Hồ. Bác Hồ luôn hết sức quan tâm dạy bảo các cháu nên người, trong đó 5 Điều Bác dạy thiếu niên nhi đồng đã trở thành nội dung giáo dục đối với Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh.
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown18:22

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Những tên trộm cướp khét tiếng "bá đạo" trong lịch sử

Những tên tội phạm nổi tiếng lịch sử với dáng vẻ hào hoa và chiêu trò quái đản từ thế kỷ 17 - 20.


Những tên cướp này có thể rất mưu mô, xảo quyệt, giết người, cướp của không ghê tay, nhưng cũng có người làm việc xấu để giúp đỡ người khác… Cùng điểm lại một vài tên cướp khét tiếng trong lịch sử...

1. Claude Du Val

Claude Du Val (1643 - 1670) là tên cướp đã trở thành huyền thoại trong lịch sử nước Pháp thế kỷ XVII. Y được sinh ra tại Normandy trong một gia đình quý tộc bị tước danh hiệu và đất đai. Tuổi thơ của y gắn liền với thân phận như một người đầy tớ của các nhà quý tộc. Sau đó, y trở thành một tên cướp.
Những tên trộm cướp khét tiếng "bá đạo" trong lịch sử

Du Val nổi tiếng là người không tuân thủ theo bất kỳ một quy tắc cướp đường có vũ khí nào và cũng không cần đến bạo lực khi hành động. Y ăn mặc rất thời trang, khác hẳn với hình ảnh một tên cướp bẩn thỉu, vụng về. 

Vũ khí mà y sử dụng cũng vô cùng đặc biệt - đó chính là sự hấp dẫn. Claude Du Val được miêu tả là một người “đẹp trai, năng nổ và hài hước”.


Có rất nhiều câu chuyện thú vị về Du Val. Trong đó có điều đặc biệt nổi tiếng là y đồng ý chỉ lấy đi một nửa tiền bạc của một lữ khách nếu vợ của nạn nhân đồng ý khiêu vũ với y.

Sau gần 10 năm trốn chạy pháp luật, cuối cùng Du Val cũng bị bắt và bị treo cổ. Từ khắp nơi, phụ nữ ùn ùn kéo theo y, tranh nhau chỉ để được chạm vào tên cướp hào hoa này lần cuối.

2. Jonathan Wild

Jonathan Wild (1683 - 1725) được coi là tên tội phạm khét tiếng nhất của nước Anh trong thế kỷ XVIII. Wild bắt đầu sự nghiệp của mình như một thợ làm khóa. Sau đó, y chuyển đến London và bị tống giam vì những khoản nợ chồng chất của mình. 


Trong suốt khoảng thời gian bị giam này, Wild không chỉ học được rất nhiều từ những tên tội phạm khác mà còn bắt được đường dây liên lạc với “thế giới ngầm”.

Rời nhà giam, Wild bắt đầu hành nghề trộm cướp. Khi có đủ tiền, y thiết lập một mạng lưới giao dịch với các tội phạm khác, mua lại hàng hóa bị đánh cắp hoặc lên kế hoạch thực hiện những phi vụ trộm cướp theo ý của mình. Đây là khởi đầu của cuộc sống hai mặt của y.


Sau đó, Wild mở một văn phòng trong ngõ Newtoner và liên lạc với những nạn nhân có tài sản bị đánh cắp và hứa sẽ giúp họ tìm lại chúng để hưởng một khoản hoa hồng.

Mạng lưới tội phạm của Wild ngày càng được mở rộng. Nếu những “tay sai” của Wild không nghe lời, họ ngay lập tức bị bán đứng cho chính quyền và nhận án tử hình mà không có khả năng làm chứng chống lại Wild. 


Cùng đó, y liên tục “ra mắt” công chúng và tuyên bố sẽ làm cho đường phố an toàn hơn. Điều này đã chiếm được lòng tin và sự yêu mến của công chúng. Tới năm 1724, đế chế của Wild dần sụp đổ. Sự thật về trò gian lận của y bị phơi bày. Wild bị bắt, bị kết tội và lãnh án tử hình.

3. Richard Turpin

Richard Turpin (1705 - 1739) hay Dick Turpin, là một trong những tay cướp khét tiếng nước Anh. Khi còn ở tuổi niên thiếu, y theo học nghề hàng thịt rồi sau đó mở tiệm bán ở ngoại ô London. Thế nhưng, thay vì mua súc vật từ những nguồn cung cấp hợp pháp thì y trộm cừu và bò từ những trang trại quanh vùng. 


Chẳng bao lâu sau thì y bị bắt quả tang khi đang trộm 2 con bò mộng. Dick Turpin bỏ trốn về khu Essex và gia nhập vào băng đảng Gregory. Như phần lớn những tên cướp khác, Turpin là một người cộc cằn, hung dữ, xấu xa và không hề có tý lòng nhân từ nào.


Từ đây, y chuyên chặn đường cướp xe, giết người, cũng như khủng bố phụ nữ sống ở thôn quê tách biệt, bắt họ nộp hết tài sản quý giá. Đến cuối năm 1737, Dick Turpin đã khét tiếng là tên đạo tặc nguy hiểm. Cuối cùng, Turpin bị bắt vì tội ăn cắp ngựa.


Tháng 4/1739, khi bước lên dàn treo thòng lọng, Turpin thao thao bất tuyệt nói một bài diễn văn gần 30 phút để... mua vui cho quần chúng. Sau đó, y chộp lấy thòng lọng, tròng vào cổ mình và nhảy xuống thang. 5 phút sau, Turpin tắt thở.

4. Arthur Barry

Arthur Barry (1896 - 1981) có lẽ chính là tên trộm thượng lưu số 1 trong lịch sử hình sự nước Mỹ. Y là một tên trộm hết sức đặc biệt, chỉ chuyên ăn trộm nữ trang của những kẻ lắm tiền và nổi tiếng trong giới thượng lưu. 


Barry không chỉ ăn trộm giỏi mà còn là một tay sành sỏi về nghệ thuật. Những kế hoạch của y luôn được thiết kế hết sức tinh vi, vẹn toàn và không gây tổn thương cho bất kỳ ai. Chính những điều này đã khiến y nổi tiếng quốc tế là tên trộm nữ trang siêu đẳng của mọi thời đại.

Một đêm, Barry bị bắt quả tang sau khi lọt ổ phục kích. Lúc bị 3 viên đạn ghim vào người và những mảnh kính đâm vào mắt, y đau đớn, tuyệt vọng la lên: “Tôi sẽ không bao giờ ăn trộm nữa”. 


Thế rồi sau đó, y đã thoát đi như có phép lạ và 3 năm sau vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Cuối cùng, vì ghen tuông, một phụ nữ đã tố giác y. Barry phải lãnh án 18 năm tù giam.

Khi được phóng thích, y đã giữ đúng lời hứa, không bao giờ ăn trộm nữa. Barry đến New England và sống một cuộc đời gương mẫu. Arthur Barry được bầu làm hội trưởng hội cựu chiến binh và trở thành một thành viên đáng kính của cộng đồng Worcester.

5. Salvatore Giuliano

Được mệnh danh là Robin Hood đảo Sicily, Salvatore Giuliano (1922 - 1950) trở thành tên cướp nổi tiếng nhất trong lịch sử Italy bởi sự bảnh bao, hào phóng và lịch thiệp.


Từ một công dân ở đảo Sicily, Giuliano được biết đến như một hiệp sĩ chuyên cướp của nhà giàu chia cho người nghèo ở địa phương. Đội quân 600 người trung thành với Giuliano đã giết tổng cộng hơn 100 sĩ quan cảnh sát và 40 dân thường, thu hơn 1 triệu USD (khoảng 20,8 tỷ VND theo tỉ giá hiện tại) từ 30 vụ bắt cóc. Giuliano từng viết thư thách thức các quan chức chính quyền và tuyên chiến trên đất Italy.


Năm 1949, một lực lượng đặc nhiệm gồm hơn 2.000 quân được tung ra nhằm truy lùng Giuliano trên đảo Sicily và cuối cùng đã bắn chết tên cướp khét tiếng này năm 1950.

Trong suốt 7 năm tung hoành của mình, Giuliano được coi là "Vua của những tên cướp trên vùng đất mà mọi tên cướp đều tự coi mình là vua".

* Bài viết có sử dụng tư liệu tham khảo từ các nguồn: Enquirer, NNDB, WorldSultimate...

Theo: Kenh14.vn

Posted By Unknown19:42