Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc Suy Ngẫm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc Suy Ngẫm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Mưa Và Nổi Nhớ Trong Tim

Có người từng hỏi nó: "Tại sao em thích mưa?"

Nó trả lời lại thản nhiên: "Vì mưa buồn... nhưng đẹp!"

Thực ra, có rất nhiều người nói mưa buồn. Thế nên có những người yêu nắng, yêu sự khô ráo hơn là cái cảm giác ẩm ướt. 

Chẳng hiểu sao nữa, nó cứ thích mưa, mà phải là cơn mưa rả rích mấy ngày trời, để một chiều nọ trời vẫn mưa, một chiều thu nao lòng người, nó sẽ ngồi trong khoảng không yên lặng bên cửa sổ và ngắm từng cơn mưa lá vàng thổi tung bay trong bầu trời.
Mưa Và Nổi Nhớ Trong Tim

Có người bảo, người ta ghét mưa lắm, vì mưa buồn quá. Mưa như thể là ngày đến ông trời cũng buông niềm vui mà khóc một trận. Có những ngày mưa có trong giấc ngủ say, nó nghe tiếng lòng thổn thức. sáng dậy thì hoá ra đúng là mưa cuốn cánh bằng lăng rơi tím đầy sân. Sáng ấy trời trong veo.

Cảm giác ông trời đã trốn đi lúc nhân gian ngủ say mà khóc, mà xả hết tâm tư. và cũng có thể là ông trời ngại việc bị người ta nhìn ra mắt mình hoen đỏ, có hôm trời buồn miên man, sau cơn mưa, trời không hửng nắng, âm u, mịt mù mây xám xịt. Nhìn trời như thế, tự dưng mắt cũng lăn vèo một giọt nước, chẳng rõ nguyên nhân, chẳng hiểu tại sao? Có lẽ bản thân mình giờ mới định nghĩa được giây phút nào gọi là an lành. 

Có những lần không vui, khóc ngon lành trong chiều mưa ấy. Đợi mưa như thể đợi lí do để mình lại là cái đứa yếu mềm như ai thôi, chẳng cần mạnh mẽ hay sợ làm mọi người lo lắng nữa. Và thế là nhẹ lòng, khóc tu tu.

Nhưng mưa có buồn, mưa vẫn đẹp phiêu lòng. Nếu để ý sẽ nhận ra thôi, mấy bài nổi bật trên blog cộng đồng hiếm bài nào viết về nắng lắm, toàn mưa sầu thiên thu, không thì mưa làm lòng người chùng chình. Ngày bé dẫu ham chơi là thế mà vẫn thích mưa. Nó yêu mưa làm con người cứ phải hối hả tìm chỗ dừng chân, khiến con người nhớ lối về nhà.

Lớn rồi nó yêu cả bão, cái chuông gió gỗ trên tầng ba kêu lọc cọc. gió càng rít thì tiếng gọi lòng ấy càng gấp nhịp. Mưa thì hay mất điện, mà mất điện lại được thả mình chìm vào bóng tối. Bóng tối mà đương nhiên mình thấy, không giống mọi lần có ngủ mẹ vẫn bắt bật đèn cầu thang để nửa đêm nhóc em biết tìm đường đi vệ sinh. Nó chẳng yêu bóng tối, nó cũng chả cuồng mưa dông. Chỉ là yêu yêu, và xếp mưa vào danh mục những điều bắt buộc không thể thiếu trong cuộc đời. Yêu hai hôm nay trời mưa... nhẹ lòng...

Gần đây, mỗi khi thấy mưa, nó không khóc nữa. Cũng mong mình đừng hơi tí là khóc nữa, nếu không một ngày sẽ có người cho mình vào dẫn chứng của chủ đề "Mưa không tốt". Sắp thi rồi, nhịp sống lại hơi "quay quay" như nó hằng mong muốn. nên nhìn mưa, giờ còn chả kịp lên lịch cho bộ não là mình tìm ra kí ức nào không hay để tự kỉ đây nữa, chỉ kịp băng qua mưa. 

Có ngẩn ngơ đứng nhìn đã bị đứa bạn kéo đi cho kịp chuyến bus đi học thêm. Không phải không còn yêu mưa, không phải không còn thói quen nhìn mưa nữa. cũng chẳng phải nó quên mưa đâu, mà chỉ là tạm thời không nhớ thôi mà. Để một khi nào lòng thanh thản, lại nhìn mưa, và cười toe như nắng nhạt đầu đông.

Không phải mưa là thứ u buồn như ai đó nghĩ, cũng chẳng có nỗi đau nào bi luỵ mà nhân gian cứ hát tình buồn về mưa, chỉ là tạo hoá sinh ra mưa để có cớ cho con người nhẹ lòng hơn thôi. Vì đến tận ông trời cũng có lúc phái khóc mà, có riêng gì ai đâu...
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown22:35

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Nếu là người thứ ba

Có những người thứ ba rất đáng thương, có những người thứ ba lại rất đáng trách, nhưng phần lớn họ - những kẻ loay hoay trong một chuyện tình đã không còn đủ chỗ - đều vừa đáng trách, lại càng đáng thương.

Thực ra, ai sinh ra cũng có quyền được yêu, nhưng trái tim lại không biết nên yêu ai thì đúng? 

Nó vẫn chỉ mãi đi theo lý lẽ của nó, bỏ mặc lý trí, bỏ mặc hết những đúng sai. Một khi trái tim đã nhầm đường, yêu thương sai hướng, nó vẫn lỳ lợm bỏ ngoài tai hết những lời cảnh báo về tổn thương, về những quẩn quanh, những giằng xé. 

Khi nó đi nhầm vào mê cung, lạc vào một ma trận tình yêu đã chật chỗ, nó mới bàng hoàng, lý trí mới hoảng hốt sực tỉnh. Mình là kẻ đến sau!

Con đường nào và hạnh phúc nào nữa, cho những kẻ thứ ba?

Dẫu lờ mờ nhận ra mình đang mắc kẹt giữa đớn đau, lý trí lạnh ngắt nói không nhưng con tim vẫn run lên vì nhớ! Ngổn ngang giữa đứng lại và ra đi, lối thoát nào cũng không có cái kết vẹn tròn cho một niềm tin đã đổ vỡ. Một tình yêu nhầm chỗ, một khao khát lạc đường. 

Ai phân trần cho những người thứ ba đáng thương? Ai bỏ tù cho những trái tim trót chen ngang chân vào vũng lầy hạnh phúc?

Tình yêu không hề có đúng hoặc sai, chỉ có yêu sai người hoặc yêu không đúng lúc! Ai cũng rõ điều đó, nhưng ai cũng vô tình hoặc cố ý để mình sai. 
Nếu là người thứ ba
Chẳng có lời biện minh nào công bằng cho những người thứ ba, bởi tình yêu chỉ hai người đã là quá đủ. Ít hơn hai trái tim, cuộc tình đơn phương vẫn đẹp. Nhưng số ba, là quá thừa thãi cho một mối tình.

Nên những người đến sau, hoặc chọn yêu một mình, ru tình trong câm nín; hoặc nhắm mắt rút lui, dẫu trái tim đã bị cứa đôi bật khóc! Yêu nhưng không thể giữ, nhớ nhưng không thể kêu, đau nhưng không thể khóc, cùng quẫn đến ngạt lòng. 

Kiếp thứ ba, xa xót! Người thứ ba, đầy rẫy những xót xa!

Những bàn chân rón rén kiếm tìm niềm vui trong tình yêu đã không còn chỗ để chen chân, không thể ngang nhiên hét lên rằng mình đang hạnh phúc… Và họ cũng đâu được quyền hạnh phúc, khi mang danh là kẻ cướp tình yêu!

Họ đến sau, nên chỉ được phép nhận lấy nỗi đau. Hạnh phúc trên đời không dư thừa cho những kẻ chậm chân, và yêu trong mù quáng. Tình yêu không có tội, nhưng họ đáng bị buộc tội. Lỗi của họ, là lỗi đến sau!

Nếu muốn được an ủi, hãy đổ lỗi cho thời gian. Thời gian trôi quá chậm để người thứ ba gặp được người họ yêu đúng lúc. Chỉ vì sai thời điểm, chỉ vì không thể kịp lúc. Nên chua xót, họ phải tự gánh mang về.
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown19:33

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Cho ta nhớ người một chút thôi...

Càng khi cô đơn con người ta mới biết rằng mình đang nhớ quắt quay một điều gì đó, một người đặc biệt nào đó đã hoặc đang đi bên cuộc sống của mình.

Vì đâu mà nỗi nhớ có sức mạnh vô hình đến kỳ lạ. Có thể len lỏi vào những giấc mơ, có thể hiện hữu ngay cả khi ta đang nói cười với một ai đó khác, thậm chí, có thể vu vơ ùa vào trong suy nghĩ những phút ta nhìn đời, nhìn người chơi vơi lạ…

Trong một cuộc tình, yêu đương dù là kẻ chậm chân đến sau hay là người nhanh chân đến trước, dẫu có yêu gần gũi hay xa xôi, vẫn cứ là đó một khoảng trời đong đầy nỗi nhớ.

Khi đem lòng yêu thương một ai đó là khi trái tim ta dành trọn cho một người vốn chẳng phải người thân, không phải bạn bè, chỉ đơn thuần là một người xa lạ. Nhưng người xa lạ ấy làm ta ngơ ngẩn, làm ta vui vu vơ và thành hình một nỗi nhớ vu vơ. 
Cho ta nhớ người một chút thôi...
Khoảng thời gian yêu là khoảng thời gian đẹp nhất, là vô tình đong đầy kỉ niệm trên những góc phố ta qua, là những đêm trời mây lặng gió nhưng lòng ta như nổi bão. Nếu người không đến, nếu người không có một câu trả lời, nếu người không hiện diện… lòng ta hẳn sẽ nổi bão mất rồi. Một cơn bão lòng của ngập tràn thương nhớ…

Sau những yêu thương mặn nồng, những ngọt nhạt nơi đầu môi, tình ta rơi vào khoảng nào xa xăm lắm. Mối tình thơ trôi xa dần, tay ta mỏi mệt buông lơi. Kể cả khi chuyện tình hồng kết thúc, phía cuối con đường chỉ còn mình ta độc bước, ai đó thân thuộc đã rời đi, đã chọn cho riêng họ một lối rẽ khác không ta… Thì khi ấy, vẫn còn đó những nỗi nhớ cút côi, nhớ đến hoang hoải trong những kiếm tìm yêu thương vụn vặt… 

Ta say người từ những nỗi nhớ, người ơi!!!

Nỗi nhớ về người là nỗi nhớ người ta yêu thương, từng khờ dại đem yêu thương nhấn chìm tất cả. Những nỗi nhớ chẳng có nổi một bóng hình trọn vẹn, nhưng cứ vô tình bóp nghẹt tim ta…

Nỗi nhớ về người là những nỗi nhớ xót xa, xót xa cho một thời ta mê mải. Ta còn đó những nỗi khờ vụng dại, nhưng nếu chọn lại một lần, vẫn chọn là người mà ta đã yêu thôi.

Nỗi nhớ về người là nỗi nhớ sẽ trôi, một ngày nào đó sẽ trôi, chỉ là ngày ta chưa biết trước. Ta không phiền ôm thương nhớ một mình ta, vẫn đi qua ngày tháng sau chuyện tình chia xa đầy nước mắt. Ta có thể mạnh mẽ đến độ gom yêu thương và gửi nỗi nhớ đi một chiều. Cho đến khi ta mỏi mệt, nỗi nhớ kia cũng tự khắc hóa nhạt nhòa…

Nỗi nhớ chẳng của riêng người, chẳng của riêng ta, nhưng ta giữ khư khư cho riêng ta một nỗi nhớ. Ta ôm trọn vẹn nỗi nhớ vào lòng và sống mạnh mẽ qua những ngày tháng đơn côi, ta không cố gắng chất chồng thêm những mảnh tình hờ, không cố lướt đi nhanh qua những tháng ngày rêu phong cũ. Ai đó cười ta, chê ta… Ừ ta khờ, đến nỗi nhớ cũng khờ khạo giống ta, cứ mải mê gắn với bóng hình người ở đó… 

Ta sẽ quên, sẽ lại dành thương nhớ cho một ai đó khác, nhưng hiện tại, cứ để ta nhớ người, dù chỉ là một chút, một chút thôi… 
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown08:18

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Bản án tình yêu - Kì 1

Tiếng gào khóc và những thanh âm lạ lẫm cứ liên tục gõ leng keng vào tâm trí cô như một vết dao cứ cứa đi cứa lại vào thành tim đang chảy máu.

Mùa đông, có tuyết. Và sự ra đi đột ngột

Như đã không còn cơ hội gặp Vũ nữa rồi. Kể từ khi người ta tìm thấy xác cậu trong phòng ký túc xá vương vãi toàn thuốc an thần và loang lổ vệt máu rỉ ra từ cổ tay. Như đón cậu ở sân bay hoàn toàn là chiếc bình vô tri lạnh ngắt được phủ một tấm vải lụa trắng. 

Mẹ Vũ như người mất hồn, còn bố cậu chỉ sau hai ngày bỗng chốc già sọm đi. Cái ngày thời tiết ảm đạm, chỉ có gió ùa về thổi tung hết cả một khoảng trống trong đầu Như, để lộ ra khoang ký ức tràn ngập hình ảnh khi xưa của Vũ.
Bản án tình yêu - Kì 1
Tiếng gào khóc và nhưng thanh âm lạ lẫm cứ liên tục gõ leng keng vào tâm trí cô như một vết dao cứ cứa đi cứa lại vào thành tim đang chảy máu. Cô nghe thấy tim mình vỡ vụn, phảng phất như rơi xuống một chiếc hố đen ngòm mà không tìm thấy cách nào lên trở lại mặt đất.

Như thậm chí còn không thể khóc. Dường như cô không thể đành tâm nhận lấy sự thật khốc liệt ấy. Vũ chết rồi ư? Khi chẳng kịp để lại cho cô cái gì. Kể cả một lời tạm biệt, hay nhắn nhủ, kể cả một vật kỷ niệm. Tất cả đều không. 

Một người mà mới vài ngày trước thôi vẫn gọi điện thoại đường dài quốc tế với cô, buôn đủ thứ về chuyện sinh hoạt, học hành, nghe cô ca cẩm về thời tiết cũng như những chuyện điểm chác nhỏ nhặt, về khoản học bổng mới trượt khỏi tay, về những ý định còn mịt mờ xa tít tắp.

Một người bạn thân thiết như thế, một người mà có thể san sẻ mọi điều mà không cần dè chừng như thế, ấy vậy mà trong khoảnh khắc đã biến mất khỏi cuộc đời cô, không dấu vết. 

Không cách nào để níu kéo, hay kiếm tìm.

Cũng không cách nào để coi đây là một cơn ác mộng để gắng sức lôi tâm thức tỉnh lại. Chỉ là một sáng chợt tỉnh dậy mới cảm nhận được rõ rệt sự mất mát là như vậy. 

Tự tử!

Có hàng trăm lý do để con người ta tự tử, cũng có hàng trăm lý do để con người ta sẵn lòng bỏ lại tất cả những người thân để đột ngột ra đi vĩnh viễn như thế. Ra đi một cách đơn độc, và cô đơn biết chừng nào. 

Thậm chí Như cũng không thể tưởng tượng ra hình ảnh của Vũ khi đưa dao lam lên mạch máu xanh ngắt ở cổ tay, rạch một đường sắc nhọn để nhìn máu chảy xuống cho đến lúc tim ngừng đập. Chính vì không biết nên cô không ngừng tưởng tượng hình ảnh ấy. Rồi sau cùng là đau lòng, và mệt mỏi đến suy kiệt. 

Mặc cho mọi sự phản đối của gia đình, cộng thêm sự ngăn cấm của Huy – bạn trai của Như, cô vẫn quyết tâm đặt vé máy bay đi Úc. Để ít nhất có thể tìm thấy những thứ còn sót lại cuối cùng của Vũ, ở đấy, dù chỉ là một chút thôi. Để ít nhất có thể biết lý do rõ ràng nhất cho việc cậu ra đi. Để ít nhất có thể giữ lại được một vài hình ảnh của cậu ấy, rồi mới đủ tự tin luyện tập cách dũng cảm chấp nhận sự thật.

- Như, em đừng như thế, Vũ đã chết rồi, đó là sự thật và em kể cả có cố gắng không muốn tin, thì đó cũng là sự thật!

- Em biết chứ, Huy, nhưng em không thể thuyết phục được bản thân mình. Em luôn nghĩ rằng có thể cậu ấy chỉ là đang đùa với em thôi, hoặc cậu ấy đang giận dỗi mọi người. Lúc nào em cũng có cảm giác cậu ấy ở quanh quẩn đâu đó quanh đây, nhìn em cười, nhìn em khóc. 

-…

- Những ngày này em không ngủ nổi, vì cứ chợp mắt lại là nhìn thấy cậu ấy đang giơ tay về phía em, đang cười với em, gọi tên em. Vậy thì làm sao em có thể chấp nhận nổi sự thật này đây? 

- Anh biết, em đã rất mệt mỏi, nhưng đó chỉ là trạng thái cảm xúc tạm thời thôi, em đừng tiếp tục dằn vặt bản thân như thế!

- Nhưng nếu em không trực tiếp đối mặt với sự thật, em sẽ không thể từ bỏ được, Huy, hãy cho em đi!

Rồi cuối cùng thì Như cũng chiến thắng. Không biết là do sự cố chấp của bản thân, hay là do vốn dĩ đó là kết thúc của mọi sự mệt mỏi của những người xung quanh cô. Hôm ra sân bay, bố mẹ Như không theo cô ra tiễn, chỉ có Huy trao cho cô chiếc vali hành lý nhẹ tênh cùng ánh mắt phức tạp khó diễn tả thành lời.

- Hay là anh đi cùng em? Làm sao anh có thể an tâm để em đi một mình đến nơi xa như thế?

- Đừng, chỉ một mình em thôi, một mình em đi, và em sẽ trở lại. Vũ cũng đã từng một mình tới nơi ấy như thế, em cũng sẽ làm được thôi!

- Lỡ em không giữ lời hứa với anh, không trở lại nữa thì sao?

- Đừng ngốc vậy Huy, em có lý trí, em sẽ không như vậy đâu, em sẽ không chết theo Vũ, em chỉ muốn tìm hiểu lý do cậu ấy ra đi, rồi em sẽ trở lại, sống thật tốt, và để cho cậu ấy yên nghỉ.

- Anh có thể tin em không? Anh không thể an tâm để em đi như thế được, dù là lý do gì và dù em có hứa hẹn thế nào.

- Em đâu phải là đứa trẻ con, em có trách nhiệm với lời nói của em. Huy, nếu yêu em thì xin anh hãy tôn trọng quyết định của em.

- Vậy được, hứa với anh, sẽ sớm trở về.

- Em hứa!
***
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Canberra của nước Úc, Như xốc lại cổ áo, từng đợt gió mang theo hơi tuyết thổi đến hất tung mái tóc dài. Canberra đang ở thời điểm cuối mùa đông, nhưng mùa đông ở đây không quá rét mướt, không quá lạnh lẽo như Như vẫn tưởng. 

Chỉ là những đợt gió tuyết li ti bám vào áo khoác, trải dọc những con đường trắng xóa ở mọi ngóc ngách bình lặng nhất nước Úc. Mùa đông nhuốm màu đơn độc và chỉ khiến con người ta nảy sinh cảm giác mong muốn tự bấm bàn chân qua từng lớp tuyết mỏng để một mình bước qua khắp nẻo đường Canberra. 
Trong bản kết luận điều tra cục cảnh sát Canberra (Úc) cung cấp, Vũ tự sát sau một thời gian dài sử dụng quá liều thuốc an thần để điều trị chứng hoang tưởng do sử dụng ma túy tổng hợp, cơ thể rơi vào trạng thái suy nhược, mệt mỏi, sinh ra tâm lý hỗn loạn không thể điều chỉnh, cộng thêm áp lực trong nhiều ngày. 

- Hoang tưởng? Ma túy tổng hợp? Tại sao cậu ấy lại dính vào những thứ đó? Còn nữa, rõ ràng khi liên lạc về nhà, cậu ấy vẫn rất bình thường cơ mà?

Như sửng sốt khi nhận kết quả từ phía cảnh sát. Một thời gian dài khi trước, Vũ đã mắc chứng hoang tưởng do sử dụng ma túy và đã phải trải qua quá trình trị liệu ư? Tại sao cô không hề biết, thậm chí cậu còn không để lộ bất cứ điểm nghi ngờ nào cho Như biết.

- Lý do cậu ta bị hoang tưởng cũng như sử dụng ma túy không nằm trong phạm vi cần điều tra của chúng tôi, thưa cô. Và rõ ràng đây là một vụ tự sát, không phải mưu sát. Hơn nữa, đã từng có nhiều du học sinh không chịu được áp lực học hành hay cuộc sống xa đất nước nên đã tự sát, không có gì khó lý giải. Vì vậy chúng tôi đã đóng hồ sơ và quyết định không điều tra gì thêm. Mong cô hiểu cho. 

Viên cảnh sát nhún vai giải thích chậm rãi cho Như. Rõ ràng với những người ở đây thì việc tự sát không phải là vấn đề nghiêm trọng gì lắm, hơn nữa, lại còn là một du học sinh nước ngoài, họ hoàn toàn có quyền làm qua quýt rồi xếp lại một chỗ. 

Như tìm đến ký túc xá của Vũ, mở cửa đón cô là một cậu bạn người Trung Quốc khá kiệm lời và tỏ vẻ xa cách rõ rệt. Mặc dù có vẻ đang bận việc gì đó nhưng cậu vẫn dẫn cô vào phòng ở chung của họ, chỉ cho cô vị trí mà gần nửa tháng trước vẫn thuộc quyền sở hữu của Vũ. Anh ta mang những nét đẹp thường thấy của người con trai Á Đông, từng đường nét trên khuôn mặt tuy sắc đến lạnh người nhưng lại rất cuốn hút. Anh ta là Lâm Chính.

Dường như mọi thứ của Vũ vẫn còn được giữ lại y nguyên kể từ sau khi cậu ấy mất, chiếc ga trải giường màu lam là màu ưa thích của cậu, chiếc gối ôm Như tặng lúc hai người từ biệt ở sân bay, tấm hình chụp chung với bố mẹ, và tấm hình chụp chung với cô được đặt gọn gàng trên chiếc bàn nhỏ dùng để đọc sách. Cả chiếc mô hình máy bay mà cậu quý nhất cũng được đặt ở đó. Như có thể tưởng tượng Vũ đã từng đi ra đi vào nơi đây, đọc sách, nghe nhạc, ngắm những người thân của mình, nhớ đến cô. 

Một cuốn sách rơi xuống khi cô cầm chiếc gối ôm lên, hình như là cuốn “Cuốn theo chiều gió” mà cô đã từng rất thích, phía mép phải lộ ra một tấm thiệp mỏng. Chưa kịp cầm lên đã bị một bàn tay giật lấy.

- Đừng tùy tiện động vào đồ đạc ở đây, cuốn sách này là Vũ để lại cho tôi!

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Như nhưng vẫn không giấu được vẻ hoảng loạn đôi chút trong ánh mắt, hơi thở phập phồng quay nghiêng thân người về phía Như. Cuốn sách được giấu đằng sau lưng rất cẩn thận, dường như không muốn để Như động vào nó lần nữa.
Bất ngờ, một giọng nữ khá cao vang lên từ ngoài cửa. Như giật mình nhìn ra, là một cô gái Việt Nam dáng người nhỏ bé đang đứng dựa vào thành cửa.

- Ồ, nghe nói có bạn của Vũ đến đây, là cậu sao?

Cô gái mặc một chiếc quần bò thụng, và chiếc áo khoác có phần hơi bụi so với hình dáng và khuôn mặt. Chiếc mũi hơi hếch lên và gò má lộ rõ lúm đồng tiền, lúc nào cũng như đang cười chính là điểm thu hút ngay từ khi người ta nhìn thấy cô. Nhưng rõ ràng gương mặt có phần nhợt nhạt và cặp mắt lộ thần sắc mỏi mệt đã không thể che giấu tâm trạng hiện giờ của cô lúc này. Như thầm đánh giá cô bạn một lượt, chắc hẳn là một trong số những người bạn của Vũ ở đây. 

- Gọi tôi là An, trong thời gian tới có chuyện gì cần cứ tìm tôi. Nhưng hãy nhớ, tất cả những gì cậu biết chỉ là vỏ bọc bề ngoài, sự thật mà cậu còn chưa rõ ấy đáng sợ hơn cậu tưởng rất nhiều. Nếu không muốn rơi vào nguy hiểm, hãy quay về đi.

An đảo mắt nhìn sang Lâm Chính, một tia lửa như bùng lên rồi lại nhanh chóng được nén xuống. Trong đó có cả sự phẫn nộ, sợ hãi, đau đớn và cả hoảng loạn. Nhưng tất cả chỉ xảy ra rất nhanh, sự xáo trộn Như đã cảm nhận được bỗng biến thành ảo ảnh để đánh lừa thị giác. An chỉ giới thiệu ngắn gọn và rời đi, như thể một nghĩa vụ phải làm, như thể người mộng du. 

- Cô ấy trước đây đã từng là bạn gái của Vũ một thời gian, có lẽ sau sự ra đi đột ngột của Vũ nên rơi vào khủng hoảng, hay nói năng linh tinh và có những hành động điên rồ. Cô đừng nên nghĩ nhiều làm gì. 

Lâm Chính quẳng lại một câu, rồi lại tiếp tục công việc của mình trước khi Như đến. Cuốn truyện cũ đã biến mất khỏi tay cậu ta từ lúc nào. Dường như nơi đây chứa quá nhiều điểm kỳ lạ, những nghi vấn cứ xuất hiện đột ngột trong đầu Như khiến cô hoang mang. Và cái chết của Vũ, có thể sẽ không đơn giản chỉ là tự tử, có thể sau đó là những chuỗi khúc mắc nữa. Trong ánh mắt hoảng loạn một thoáng chốc của Lâm Chính, trong đôi mắt thất thần vô hồn của An và cả thái độ của cô với anh bạn cùng phòng Vũ kia, trong cách nói chuyện của hai người họ. Nhất định, có cái gì đó không bình thường.

“Nhất định có một bí mật lớn đằng sau cái chết của Vũ!”

Còn tiếp...
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown13:15

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Là vì tớ thương ấy một cách ngốc nghếch, phải không?

Có người nói với tớ rằng: “Hãy yêu một người có thể ở bên cạnh khi cậu cần…”. Vậy mà, chưa kịp chờ một người yêu như thế thì tớ đã yêu ấy như thế đấy, ấy ạ!

Này ấy, tớ luôn muốn dành nhiều thời gian cho ấy. Cho dù đôi khi điều đó làm tớ phải đánh đổi một vài thứ.

Này ấy, tớ muốn lúc nào mình cũng rảnh rang nhất để khi nào ấy cần, muốn gặp hay ôm tớ, tớ đều có thể sẵn sàng. Có lẽ, từ chối ấy là một việc cực kì khó khăn với tớ.

Vì sao ấy biết không? Vì tớ thương ấy…

Thương thay cho những nỗi lo của ấy…

Thương thay cho những căng thẳng, mệt mỏi của ấy sẽ tích tụ một ngày nhiều… Biết đâu, vòng tay của tớ, đôi vai của tớ có thể làm ấy bớt đi những lo âu muộn phiền ấy… Ừ, tớ đã nghĩ thế đấy!
Là vì tớ thương ấy một cách ngốc nghếch, phải không?

Thương không lấy sự ích kỉ để đong đếm mà đơn giản chỉ là nụ cười ấy sẽ là hạnh phúc của tớ.

Thương không quan tâm đến con đường dài hay ngắn, chỉ cần ấy luôn đứng bên tớ, hạnh phúc cũng đủ đầy.

Thương là thứ vô hình giá trị nhất mà tớ có thể dành riêng cho ấy.

Để khi ấy cần luôn có tớ kề bên.

Để khi cả thế giới quay lưng với ấy thì tớ vẫn ở đây, ngay bên cạnh ấy này.

Để khi với ấy mọi giá trị vật chất quay cuồng, ấy nhận ra mình là tinh thần của tớ.

Và để khi ấy có yêu một người khác, ấy vẫn biết rằng có một người đã thương ấy, yêu ấy hơn tất thảy mọi thứ trên đời này. Dù cho điều đó có xứng đáng hay không?

Tớ chẳng có thời gian để chăm lo cho ấy từng chút một…

Tớ chẳng thể lo thay cho nỗi lo của ấy…

Tớ chẳng thể nào giúp ấy giải tỏa hết những căng thẳng bực bội của ti tỉ thứ trên đời này…

Những gì tớ có thể làm chỉ là có thể ở bên ấy khi ấy cần tớ, thì dù có phải từ bỏ tất cả tớ cũng có thể làm được ấy ạ. 

Và ngay khi tớ viết cho ấy chữ thương này, nó đã dài hơn rất nhiều so với chữ yêu tưởng rằng đã trở thành vĩnh cửu.

Ừ, chỉ là vì tớ thương ấy một cách ngốc nghếch mà thôi.
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown11:46