Hiển thị các bài đăng có nhãn Cơn mưa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cơn mưa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Mưa Và Nổi Nhớ Trong Tim

Có người từng hỏi nó: "Tại sao em thích mưa?"

Nó trả lời lại thản nhiên: "Vì mưa buồn... nhưng đẹp!"

Thực ra, có rất nhiều người nói mưa buồn. Thế nên có những người yêu nắng, yêu sự khô ráo hơn là cái cảm giác ẩm ướt. 

Chẳng hiểu sao nữa, nó cứ thích mưa, mà phải là cơn mưa rả rích mấy ngày trời, để một chiều nọ trời vẫn mưa, một chiều thu nao lòng người, nó sẽ ngồi trong khoảng không yên lặng bên cửa sổ và ngắm từng cơn mưa lá vàng thổi tung bay trong bầu trời.
Mưa Và Nổi Nhớ Trong Tim

Có người bảo, người ta ghét mưa lắm, vì mưa buồn quá. Mưa như thể là ngày đến ông trời cũng buông niềm vui mà khóc một trận. Có những ngày mưa có trong giấc ngủ say, nó nghe tiếng lòng thổn thức. sáng dậy thì hoá ra đúng là mưa cuốn cánh bằng lăng rơi tím đầy sân. Sáng ấy trời trong veo.

Cảm giác ông trời đã trốn đi lúc nhân gian ngủ say mà khóc, mà xả hết tâm tư. và cũng có thể là ông trời ngại việc bị người ta nhìn ra mắt mình hoen đỏ, có hôm trời buồn miên man, sau cơn mưa, trời không hửng nắng, âm u, mịt mù mây xám xịt. Nhìn trời như thế, tự dưng mắt cũng lăn vèo một giọt nước, chẳng rõ nguyên nhân, chẳng hiểu tại sao? Có lẽ bản thân mình giờ mới định nghĩa được giây phút nào gọi là an lành. 

Có những lần không vui, khóc ngon lành trong chiều mưa ấy. Đợi mưa như thể đợi lí do để mình lại là cái đứa yếu mềm như ai thôi, chẳng cần mạnh mẽ hay sợ làm mọi người lo lắng nữa. Và thế là nhẹ lòng, khóc tu tu.

Nhưng mưa có buồn, mưa vẫn đẹp phiêu lòng. Nếu để ý sẽ nhận ra thôi, mấy bài nổi bật trên blog cộng đồng hiếm bài nào viết về nắng lắm, toàn mưa sầu thiên thu, không thì mưa làm lòng người chùng chình. Ngày bé dẫu ham chơi là thế mà vẫn thích mưa. Nó yêu mưa làm con người cứ phải hối hả tìm chỗ dừng chân, khiến con người nhớ lối về nhà.

Lớn rồi nó yêu cả bão, cái chuông gió gỗ trên tầng ba kêu lọc cọc. gió càng rít thì tiếng gọi lòng ấy càng gấp nhịp. Mưa thì hay mất điện, mà mất điện lại được thả mình chìm vào bóng tối. Bóng tối mà đương nhiên mình thấy, không giống mọi lần có ngủ mẹ vẫn bắt bật đèn cầu thang để nửa đêm nhóc em biết tìm đường đi vệ sinh. Nó chẳng yêu bóng tối, nó cũng chả cuồng mưa dông. Chỉ là yêu yêu, và xếp mưa vào danh mục những điều bắt buộc không thể thiếu trong cuộc đời. Yêu hai hôm nay trời mưa... nhẹ lòng...

Gần đây, mỗi khi thấy mưa, nó không khóc nữa. Cũng mong mình đừng hơi tí là khóc nữa, nếu không một ngày sẽ có người cho mình vào dẫn chứng của chủ đề "Mưa không tốt". Sắp thi rồi, nhịp sống lại hơi "quay quay" như nó hằng mong muốn. nên nhìn mưa, giờ còn chả kịp lên lịch cho bộ não là mình tìm ra kí ức nào không hay để tự kỉ đây nữa, chỉ kịp băng qua mưa. 

Có ngẩn ngơ đứng nhìn đã bị đứa bạn kéo đi cho kịp chuyến bus đi học thêm. Không phải không còn yêu mưa, không phải không còn thói quen nhìn mưa nữa. cũng chẳng phải nó quên mưa đâu, mà chỉ là tạm thời không nhớ thôi mà. Để một khi nào lòng thanh thản, lại nhìn mưa, và cười toe như nắng nhạt đầu đông.

Không phải mưa là thứ u buồn như ai đó nghĩ, cũng chẳng có nỗi đau nào bi luỵ mà nhân gian cứ hát tình buồn về mưa, chỉ là tạo hoá sinh ra mưa để có cớ cho con người nhẹ lòng hơn thôi. Vì đến tận ông trời cũng có lúc phái khóc mà, có riêng gì ai đâu...
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown22:35

HẬN TÌNH TRONG MƯA

Khi con tim.. đã tan biến như những hạt mưa…

Người tình đi xa mãi nơi chân trời…
Trời u tối, mùa đông đang đi tới ngày dài quá dài. Mưa đã rơi mù khơi, mưa tơi bời…
Từng giọt mưa rơi trên mái ngói nghe như lời, lời tôi khóc cho tôi…..

Em có hay…Một ngày nào bước đi thật xa về nơi đó, lặng nhìn tình yêu lãng quên và bay cùng cơn gió… 

Buồn vì sao những năm bên nhau, chỉ là nỗi thương đau, một mình lang thang biết đi về đâu. Ngày nào mình trao chiếc hôn tình yêu thật say đắm, ngày nào em đã bước đi để anh mãi âm thầm, và người đâu hay biết tình yêu đó, chỉ dành riêng cho, mỗi riêng em mà thôi. 

Chợt nghe nỗi nhớ như dâng đầy, nghe buốt giá con tim này, khi nhựng dấu yêu xa vòng tay. Bóng tối như đọa đày phủ kín đôi vai gầy, có lẽ em đã đổi thay …
HẬN TÌNH TRONG MƯA
Còn mãi nồng nàn…vì anh đã yêu dại khờ,hay vì em hững hờ? Tình yêu đến trong vội vàng, rồi cũng đã vụt tan. Ngày em bước đi xa rời,căn phòng xưa giá lạnh.

Dường như mất nhau muôn đời,còn đây niềm đau với duyên ta. Chợt thấy cô đơn ngập lối… Từng phút yêu thương làn mây trôi… người đã xa xôi….

Sao tình còn chưa phai phôi…?

Căn phòng… đêm nay sao mưa rơi lạnh buốt vai gầy… sao cô đơn buồn hơn bao ngày…Có những phút đắm đuối cứ ngỡ 1 đời….Cố giấu bao cay đắng, cố giữ giọt nước mắt. Cố níu bao ngày tháng hạnh phúc bên nhau…Những ký ức ngọt ngào ấm áp hôm nào…làm sao anh quên người ơi…

Sẽ chẳng ai thương nhớ,
sẽ chẳng ai lo lắng,
sẽ chẳng ai chia sớt những nỗi buồn vui…..

Từ đây thôi nhé… Đếm những tiếng tí tách mưa rơi lạnh giá… lòng chợt nghe đau nhói..

Từ đây thôi nhé, những dấu yêu xưa nhạt phai.. Từ đây thôi nhé, nhớ nhung quên đi người hỡi… Xoá dấu vết hôm nao khi tim mình bên nhau….

Khóc thương đâu được gì?

Từ đây thôi nhé . bao nhiêu ước mơ đã xa tầm tay…

(DuongTrieuVu)
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown22:32

MƯA RƠI CHO NỖI NHỚ VUN ĐẦY

Thế là, mưa cũng đã rơi, những cơn mưa đầu tiên mang đầy mùi của đất (cái mùi mà anh rất yêu), vương chút nắng và gió, vương chút ngỡ ngàng của ai đó khi mưa vô tình làm ướt áo ai bay.

… Bất chợt… nhớ!

Nhớ những cơn mưa đầu mùa Hè năm ngoái, khi anh nắm tay nó lần đầu tiên, run run, ngại ngùng; anh nhìn nó trìu mến, hôn lên mái tóc nó đang bay, đôi tay anh khẽ đan vào tóc nó, dịu dàng biết bao, anh thì thầm khe khẽ: “Hương tóc em thật ngọt ngào”. Mưa lạnh, mà sao trái tim nó ấm lạ lùng…
MƯA RƠI CHO NỖI NHỚ VUN ĐẦY
Nhớ những buổi chiều hẹn hò cùng anh, ngồi sau xe anh chở, bình yên nép mình vào lưng anh vững chắc, gió thổi mưa khẽ bay, dang rộng đôi tay, nó tinh nghịch hát vang, vòng tay ôm chặt anh, nó mỉm cười thấy anh đỏ mặt ngại ngùng. Anh như cái ô to, hứng hết mưa cho nó… mưa lạnh, mà sao ấm như nắng ban mai.

Nhớ những buổi tan học về có anh ra đón, anh chờ nó ngay dưới cổng trường, tay cầm sẵn ô che mưa cho nó khỏi ướt, nó vô tư, nghịch ngợm những giọt nước mưa từ ô rơi xuống, mặc cho anh lo lắng, sợ nó ướt mưa sẽ bệnh. Nó cười vang, hát vang, nhẹ yêu cái cảm giác yên bình khi bên anh, và cả bên mưa nữa. Mưa lạnh, mà nó không thấy lạnh chút nào.

Nhớ những ngày mưa, anh loay hoay nấu cho nó chén cháo nóng, chỉ vì nó không nge lời anh, tung tăng chạy theo dòng nước, đôi chân trần của nó nhỏ nhắn, thoăn thoắt, lon ton… làm anh chạy theo một quãng dài. Nằm trên giường bệnh mà nó còn chọc anh; nó đâu để ý, trên trán anh mồ hôi lấm tấm, đôi mắt anh lo âu vì nó mà mệt mỏi thật nhiều. Mưa ở ngoài thật lạnh, trong mền êm, nó sao thấy lạnh được?

Nhớ chiều mưa (lại mưa) đầy những mây xám, anh nhìn nó yêu thương, nhưng cái nhìn mỏi mệt. Tiếng sấm sét đánh ầm, nó nghe trong tiếng ấy là lời anh nói chia tay. Nó gục xuống, hỏi anh vì sao. Anh trả lời đơn giản là vì anh thấy nó hờ hững quá đối với tình yêu anh dành cho nó. Mưa to hơn, rơi lạnh đôi vai gầy, nó khóc nức nở, nước mắt hòa cùng mưa, nhẹ (vẫn nhẹ) rơi xuống, tan cùng dòng nước nhỏ dưới chân. Anh choàng lên vai nó chiếc áo khoác, khẽ ôm nó vào lòng, nghe tiếng trái tim nó thổn thức. Anh siết chặt nó hơn trong vòng tay rộng lớn. Nó nhỏ nhắn quá, mỏng manh quá trong đất trời, trong những giọt mưa… và trong vòng tay anh nữa. Lần đầu tiên bên anh, nó thấy mưa sao lạnh quá.

Có dòng nước ấm rơi xuống từ khóe mắt anh…

Hôm nay, mưa lại rơi, ừ, lại rơi… nó chợt nhận ra một điều, mưa cũng như anh, luôn bên nó; mưa cũng như anh, lạnh mà ấm áp vô cùng; mưa cũng như anh, nhanh đến rồi lại nhanh đi; mưa cũng như anh, hứng trọn trong đôi bàn tay rồi chợt tan đi mất… Nó yêu mưa, nhưng không biết cách giữ mưa, nó yêu anh, mà không biết cách giữ anh…

Có cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho không ai nhận ra nó vừa thở dài một tiếng. Nó thì thầm trong cơn mưa “ước gì…”. Nó đâu biết, cách nơi nó đứng không xa, anh nhìn nó, mỉm cười. Tay nó đang cầm một chiếc ô…

Thằn Lằn – Yume
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown22:32

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

MƯA VÀ CHỦ NHẬT

Hôm nay là chủ nhật. Đã lâu lắm rồi, từ cái ngày chủ nhật xa xôi ấy, ngày mà tôi chia tay mối tình đầu. mùa dễ chịu. 

1. Nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ, tôi bất chợt đưa tay hứng lấy và ước gì tôi được yêu thêm một lần nữa. Cho dù là đau khổ hay chỉ là một khoảnh khắc ngắn thôi cũng được. Chỉ cần được yêu là đủ rồi.
Hôm nay là chủ nhật. Đã lâu lắm rồi, từ cái ngày chủ nhật xa xôi ấy, ngày mà tôi chia tay mối tình đầu. mùa dễ chịu.
Hôm nay là chủ nhật. Đã lâu lắm rồi, từ cái ngày chủ nhật xa xôi ấy, ngày mà tôi chia tay mối tình đầu. Tôi đã khép trái tim mình lại và cảm giác yêu một ai đó cũng dần bị lãng quên.

-vì trái tim em yêu anh nhiều lắm…

Điện thoại reo lên bài hát quen thuộc. Là Thanh, con bạn thân của tôi.

-alo, chồng nghe vợ yêu!

-Chồng ơi..chủ nhật..buồn..cà phê chồng nhé !

-Trời mưa mà ?

-Kệ, vợ xuống liền.

Tôi chưa kịp trả lời, nó đã tắt máy. Thanh vốn là vậy đó, nhanh nhẹn và đáng yêu. Nó luôn sợ tôi buồn.

Đợi mãi chẳng thấy nó đâu. Sao hôm nay nó chậm chạp thế không biết. Rồi cũng nge tiếng xe của nó. Nó chạy xộc vào nhà, lôi tôi đi :

-Đi nhanh..

-Từ từ nào, biết là đợi bao lâu rồi không? Tôi cáu lên

-Bận xíu mà..Rồi nó cười hì hì.

2. Chủ nhật, nhưng có lẽ do trời mưa, quán vắng lắm.Tôi thấy có một người ngồi ở góc bàn khuất phía sau. Thanh dắt tôi đi thẳng về phía ấy.

-hi, anh ! Nó chào người con trai đang ngồi trước mặt.

-Chào hai em !

Người con trai ấy đứng dậy kéo ghế cho chúng tôi. Tôi ngồi xuống và im lặng. Bỗng Thanh vỗ vai tôi:

-Ê, chồng !Làm mai cho chồng đó.

Tôi giật mình ngước mắt nhìn anh. Anh không đẹp, nhưng ở anh có một nét dễ thương cuốn hút đến lạ lùng. Tôi nghe tim mình đập mạnh, cái cảm giác lạ lùng mà quen thuộc sau bao năm bỏ tôi đi lại ùa về.

-Chào em. Anh tên Duy, em tên là gì? Anh nhìn tôi và cười.

-Dạ...dạ..

Tôi ấp úng rồi mặt đỏ bừng. Trời ơi, mình sao vậy nè, tim càng đập mạnh hơn. Tôi thấy máu trong người như đang sôi sục. Tôi cố gắng tự nhủ mình phải bình tĩnh lại.

-Dạ, nó tên Vy. Con bạn tôi nhanh nhảu trả lời thay.

Bên ngoài trời vẫn mưa. Ba chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Đôi lúc cứ cảm thấy anh đang nhìn mình, làm tôi ngượng ngùng.

3. Chuyện tình của tôi bắt đầu từ cơn mưa đầu mùa ấy. Mưa đã mang anh đến bên tôi, mưa đã làm cho điều ước của tôi thành hiện thực…

Tôi được biết anh là một kỹ sư cơ khí ở thành phố này. Gia đình anh đang ở ngoài quê nên anh phải ở trọ. Anh nói anh đã từng yêu một người, nhưng người ta đã bỏ anh. Hai năm nay, anh vẫn đang tìm kiếm hạnh phúc của mình. Anh nói, tôi chính là hạnh phúc anh đã tìm thấy.

Tôi đã mở rộng trái tim và yêu thêm lần nữa.

Rồi chúng tôi hẹn hò. Anh hay dẫn tôi đi cà phê và dạo biển. Anh nói, anh thích dạo biển với người yêu và thích được ngắm tôi cười. Những lần trốn mẹ đi chơi với anh, cảm giác vừa vui vừa lo sợ xen lẫn, làm tôi đã rất hạnh phúc. Anh giành nhiều thời gian cho tôi, nhưng chỉ trừ chủ nhật. Anh bảo rằng, anh bận trực.

Tôi đã tin và yêu anh hết lòng.

4. Tình yêu tôi cứ lớn dần. Một tháng trôi qua nhanh. Mai là chủ nhật, là sinh nhật của anh nhưng tôi không thể gặp anh rồi. Anh hẹn tôi tối nay.

Cả ngày hôm nay, tâm trạng của tôi cứ lo lắng. Tôi không hiểu vì sao nữa. Đâu phải là lần đầu hẹn hò với anh , sao hồi hộp thế này. Chiều nay nhà tôi có khách. Anh chị hai ghé qua chơi. Chợt nhớ ra anh hai làm cùng công ty với anh. Tôi đã hỏi anh hai có biết anh không. Anh hai có vẻ như biết nhiều về gia đình anh. Chị hai tôi hỏi đùa: “ Thế nó có vợ chưa ? ”. Anh hai lắc đầu, anh hai không biết. Vì anh mới vô làm.

Tôi đã cười vì câu nói đùa của chị hai. Chẳng nhẽ, mình lại đi yêu người đã có vợ rồi sao ? Anh luôn giành thời gian cho tôi mà.

Rồi trời cũng tối. Tôi cảm thấy nhớ anh quá, tôi nhắn tin cho anh :

-Anh ơi, anh đang làm gì vậy ? Hồi chiều, anh chị hai em có ghé qua chơi. Có vẻ anh hai biết nhiều về anh lắm. Anh hai em làm cùng công ty với anh đó.

-Uh, anh hai có nói gì không em?

- Dạ, thì nói về gia đình anh. Chị hai em còn nói đùa, hỏi rằng anh đã có vợ chưa nữa.

Đợi mãi, 15 phút sau mới thấy anh nhắn tin lại. Tôi sốt ruột.

-Em nè, em có tin lời chị hai nói không ?

Tôi cười, trả lời anh :

-hi, thế em hỏi anh đã có vợ chưa nè ?

Anh lại im lặng. 5 phút sau :

-em à, để anh kể cho em nghe một câu chuyện nha

Rồi anh kể tôi nghe câu chuyện cuộc đời anh. Anh và người ấy quen nhau từ thời học phổ thông. Lên đại học, hai người học chung một trường. 

Hai người đều rất thích biển. Có lẽ vì lý do đó nên anh hay cùng tôi đi dạo biển. Và có lẽ tôi có nét gì đó giống người anh đã yêu. Học xong đại học, người ấy đã không một lý do mà bỏ anh đi lấy chồng. Anh đã rất đau khổ và suy sụp. Lúc ấy anh chỉ muốn chết thôi. Anh làm bạn với men rượu để quên đi ngày tháng. 

Nhưng càng uống anh lại càng đau. Lúc ấy, mẹ anh và mọi người đã bảo anh hãy lấy vợ đi, rồi anh cũng sẽ quên được người ấy. Anh cũng không biết vì sao anh đã đồng ý. Và anh lấy một người anh không yêu theo sự sắp đặt của mẹ.

5. Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa. Gió lạnh ùa vào cửa sổ làm trái tim tôi càng thêm tan nát. Mặc cho mưa cứ đổ trên đầu như trút nước, tôi lao ra đường. Mưa đang rơi hay nước mắt tôi rơi mà sao khóe mi tôi cay như thế này. Tôi đã khóc. Khóc cho sự ngu ngốc của bản thân, khóc vì lại một lần nữa đặt trái tim nhầm chỗ. Tôi không thấy hận anh mà hận chính bản thân mình hơn.

Một bàn tay lạnh buốt nắm lấy vai tôi, tôi giật mình quay lại. Là anh, là con người đã lừa dối tôi. Tôi ôm chầm lấy anh, nhưng tôi thôi không khóc nữa. Tôi nhìn anh thật lâu và rồi tôi cười. Cười để che giấu nỗi đau đớn khôn cùng, để trước mặt anh tôi luôn là người mạnh mẽ. 

Nhưng rồi để làm gì ? Tại sao tôi phải lừa dối bản thân vì một người chưa bao giờ thuộc về tôi. “Chưa bao giờ”, ba từ ấy càng làm tim tôi thêm đau nhói. Anh nói, anh xin lỗi tôi. Anh nói, anh cũng đã lừa dối Thanh. Anh nói, anh đã cưới vợ nhưng anh không hề yêu cô ấy. Anh nói, từ ngày gặp tôi, trái tim anh đã thực sự sống lại. Anh nói, anh yêu tôi là thật lòng…

Tất cả cũng chỉ là anh nói. Từ lúc đầu đến lúc kết thúc, từ lúc anh làm quen tôi cho đến lúc anh kể sự thật đau lòng ấy, cũng chỉ là anh nói…Tôi đã tin anh, đã đặt niềm tin vào anh quá nhiều mà không hề suy ngĩ. Và lần này tôi lại cố tin lời anh nói, cố gắng thông cảm cho anh, để cho vơi bớt nỗi đau trong lòng, dù tôi biết đây cũng chỉ là sự dối trá của anh. Bây giờ, tôi mới biết được tôi ngu ngốc đến mức nào.

-"Tôi là một con ngốc..."

Tôi hét lên rồi đẩy anh ra. Tôi đã chạy trốn sự dối trá của anh dưới màn mưa. Lần này, anh đã không đuổi theo tôi như những khi tôi giận hờn lúc trước. 

6. Ngoài trời mưa vẫn rơi. Mưa đã mang anh đến bên tôi và lại cướp anh đi mất. Mưa cho tôi hạnh phúc ngắn ngủi, rồi mang lại niềm đau lớn như thế này. Tôi không trách mưa, vì mưa đã thực hiện đúng điều ước của tôi. Thực sự, tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn đây nữa. Khi điều ước của bạn trở thành hiện thực, thì bạn nên cười phải không ? 

Tôi đã cười và thầm cảm ơn mưa. Mưa đã mang anh đến bên tôi vào ngày chủ nhật, nhưng thật may mắn, mưa đã mang anh đi trước một ngày. Với tôi, chủ nhật là kí ức buồn, nhưng với anh, chủ nhật là ngày anh hạnh phúc bên vợ con. Ngày tôi gặp anh, là ngày chủ nhật duy nhất mà anh giành cho tôi. Thôi thì không trách anh nữa, vì hôm nay đâu phải là chủ nhật.

Thời gian sẽ trôi đi và vết thương cũng sẽ lành. Tôi phải mạnh mẽ để bước tiếp trên con đường đầy chông gai phía trước. Nhưng tôi sẽ mãi không bao giờ quên được mưa và ngày chủ nhật. Và tôi biết dù thành công hay vấp ngã trong cuộc đời, đó cũng chưa phải là điểm dừng cuối cùng của tôi. Những ai đã từng ở hoàn cảnh như tôi hay là một nỗi đau khác, cũng hãy cứng rắn lên nha. Để chứng minh cho mọi người thấy, con gái đâu phải lúc nào cũng yếu mềm.

Tiểu Vy
Theo: Blog.tamtay.vn 
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown23:56

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Một ngày mưa, ta lại hẹn hò với cô đơn

Ta học cách chấp nhận đau khổ, bởi chỉ khi biết chấp nhận ta mới tìm được liều thuốc đúng cho nỗi đau mà ta đang gánh chịu. Thế là chỉ cần thời gian, ta có thể xóa mọi vết thương, kể cả vết thương lòng.

Một ngày mưa, ta cầm ô tìm đến một quán quen nơi góc đường, cửa kính trong suốt khiến ta có thể cảm nhận mưa như đang tưới mát cả tâm hồn ta giữa bao tháng ngày ngột ngạt. 

Nhâm nhi tách coffee không đắng ngắt vì có thêm vị sữa, ta mỉm cười hít thật sâu hương vị coffee ngon. Thật ra thì ta cũng không biết định nghĩa coffee ngon là như thế nào đâu, chỉ vì nơi ta đang ngồi là quán quen, thứ ta uống là thứ quen, vì vậy ta thấy ngon, chỉ thế thôi.

Tiếng chuông gió leng keng mỗi khi có khách vào. Trời mưa, nhịp độ của chuông kêu nhiều hơn vì có những vị khách không mục đích bước vào, chỉ tại trời mưa và cần một nơi trú mưa. Ta mỉm cười với chị chủ quán, ngầm ý nói: “Chị phải cảm ơn ông trời vì đã thả mưa!”

Ta lại đưa tách coffee lên môi, nhấp một ngụm rồi đưa lên trước khung cửa kính, cảm giác như mưa đang nhỏ từng giọt tinh khiết vào trong tách, kì diệu đến lạ lùng. Rồi ta lại đưa tách theo bước chân người đi đường, coffee sóng sánh trong tách vì ta đưa theo không kịp, những bước chân vội vàng, cuống cuồng tránh mưa. Ta mỉm cười tự thấy đời ta sao nhàn rỗi quá.

Mấy ai cảm thấy đời này nhàn rỗi khi không còn là một đứa trẻ. Bởi cuộc sống là một guồng quay, quay mãi, quay mãi cho đến khi ta hoàn thành xong một kiếp người. Ta vẫn bước đấy, ta vẫn quay đấy, nhưng sức mỗi người khác nhau, ai đi kịp thì nhẹ nhàng, ai yếu đuối tất nhiên phải thấy mệt mỏi, chán nản và đôi khi bỏ cuộc giữa chừng.
Một ngày mưa, ta lại hẹn hò với cô đơn
Ta học cách cảm nhận cuộc sống theo hướng ngược lại trong từng khoảng khắc. Khi ta đang vui bên bạn bè, ta lại nghĩ đến một ngày không có bạn bè ở bên. Thế là ta biết phải trân trọng giờ phút ấy.

Ta học cách chấp nhận đau khổ, bởi chỉ khi biết chấp nhận ta mới tìm được liều thuốc đúng cho nỗi đau mà ta đang gánh chịu. Thế là chỉ cần thời gian, ta có thể xóa mọi vết thương, kể cả vết thương lòng.

Ta học cách tha thứ cho những người mà ta đã từng gọi bằng hai chữ “kẻ thù”. Bởi có kẻ thù thì ta mới phân biệt được đúng sai, tốt xấu trong cuộc đời này. Đến cuối cùng ta lại muốn ôm họ, cảm ơn họ vì đã cho ta biết thêm sắc màu cuộc sống.

Ta học cách hài lòng với những gì ta đang có. Vốn dĩ có câu nói rất đúng: “Ta không được phép lựa chọn nơi ta sinh ra, nhưng ta có quyền lựa chọn ta sống như thế nào”, thế nên trước khi biết phải sống như thế nào, ta hài lòng với thứ ta đang có, là gia đình, là bạn bè, là hình dáng… ta còn học cách yêu những điều ấy. Bởi ta nhận ra, tình yêu thương luôn làm nên những điều kì diệu.

Ta học… ta vẫn đang học từng điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống này. Để biết được rằng ta vẫn bước, vẫn đi, vẫn quay theo cuộc sống chứ không dừng và không là một điểm chết.

Mưa vẫn rơi, đường vẫn nhiều người quá lại. Tách coffee của ta chỉ còn đủ cho ta uống trong một ngụm. Tiếng cười nói trong quán mỗi lúc một nhiều, ta nhìn quanh và nhận ra bàn nào cũng nhiều người, chỉ có mỗi chỗ ta ngồi là một mình ta. Cô đơn. Phải rồi, ta vẫn đang hẹn hò với cô đơn.

Một ngày mưa, rồi lại hẹn hò với cô đơn, nhưng ta cảm thấy hài lòng, thanh thản xen lẫn bình yên. 
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown09:57