Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog Radio. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog Radio. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Blog Radio 290: Xin mãi luôn có cha bên đời!

Blog Radio 290: Trong không khí những người con hướng về cha với những tình cảm chân thành tốt đẹp nhất, mời các thính giả Blog Radio dành 30' của chương trình dành tặng cha những tình cảm trân trọng, thân yêu nhất. 

Đặc biệt cùng chia sẻ, cảm thông với những lá thư của những người con mà cha đã không còn ở bên họ. Mong bạn tìm được sự đồng cảm, sẻ chia và sức mạnh trong những ngày tiếp theo dẫu hôm nay không có cha bên mình. Và rất nhiều thính giả khác, chúng ta sẽ trân trọng, yêu thương hơn phút giây có ba bên mình... 

Lá thư trong tuần: Những thông điệp của các thính giả Blog Radio gửi tới đấng sinh thành qua trang Fanpage của Blog Radio

Con thèm được gọi bố mỗi ngày!

“Mẹ ơi sao mọi người có bố, có cha mà con lại không có? Hay mẹ mua bố khác về cho con đi!”

Tôi còn nhớ như in lúc 3 tuổi tay tôi cầm tấm ảnh của bố, miệng tôi nói với mẹ như vậy. Mẹ chẳng biết nói gì với sự thơ ngây cuả 1 đứa bé 3 tuổi mà chỉ biết khóc.

Tôi không được may mắn như nhiều đứa trẻ khác, lúc mới 2 tuổi bố tôi ra đi vì 1 căn bệnh hiểm nghèo bỏ lại 2 mẹ con côi cút nuôi nhau nơi đất khách quê người. Mẹ tôi một mình nuôi tôi ăn học đến nơi đến chốn, thà nhịn đói cho con ăn học tử tế chứ không để khổ như mẹ.

Lúc bố ra đi, tôi nào đâu biết mặt bố nhưng mẹ bảo tiếng nói đầu đời của tôi là tiếng "bố" chứ không phải tiếng mẹ như mọi người, lúc mới biết nói tôi chỉ biết gọi "bố", chẳng biết nói từ khác. Mọi người thỉnh thoảng cứ hỏi mày đã bao giờ mơ thấy bố chưa? Thực sự là chưa bởi không biết mặt bố làm sao mà mơ được?

Nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa được bố cõng đi chơi, được bố đánh khi nó mải chơi không chịu học bài mà tôi thấy tủi thân vô cùng, tôi rơm rớm những giọt nước mắt như lúc tôi đang ngồi viết nhật ký này đây. Tôi cũng mong mình có bố như mọi người, mong được bố cõng đi chơi khắp xóm, mong được bố khuyên những lời khuyên chân thành, mong được bố đánh mỗi khi mình hư hỏng, mong được tâm sự cùng bố mỗi khi mình thích một ai đó, mong được thấy cả nhà mình cùng ăn chung 1 mâm cơm do mẹ nấu, mong được gọi từ "bố" mỗi ngày...
Blog Radio 290: Xin mãi luôn có cha bên đời!
"Con mong lắm bố ạ, con muốn được gọi thật to 2 tiếng "bố ơi!". Có thể bố sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng con gọi nhưng con muốn nói con yêu bố rất nhiều. Con thèm lắm cảm giác có bố bởi con đâu biết cảm giác có bố sẽ hạnh phúc như thế nào? Không có bố, mẹ con con phải sống trong tủi nhục bao năm qua, bị người ta bắt nạt, bên ngoại thì xa xôi, bên nội thì gần như cắt đứt liên lạc, họ chẳng bao giờ đoái hoài đến con nhưng con vẫn yêu họ lắm, bởi họ dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của con. Có thể họ chẳng nhớ hoặc trong tâm trí họ chẳng bao giờ có con nhưng con vẫn yêu họ bởi họ vẫn là nguồn gốc của con.

May mắn thay, cuộc đời không quá bất công với con khi con còn có mẹ, người đã tần tảo nuôi con ăn học, vất cả sớm hôm để con nên người. Nhưng bù lại con đã là được gì cho mẹ? Có thể trong mắt mọi người con là một đứa con ngoan, hiếu thảo nhưng con vẫn thấy mình không xứng với điều đó, con chưa thực sự ngoan, thỉnh thoảng hay cãi lời mẹ làm cho mẹ buồn.

Từ nhỏ đến giờ lúc nào con cũng thấy buồn, buồn vì nhiều chuyện, nhưng nỗi buồn lớn nhất là không được gọi tiếng "bố". Những lúc con vui con vẫn thấy trong lòng mình man mác buồn. Có lẽ đến đây thôi, con không viết tiếp nữa bởi con sợ mình sẽ khóc."

Nhật ký về cha
Ngày 6 tháng 6 năm 2013

Một tháng sau ngày cha mất, mọi chuyện cũng tạm ổn dần. Mẹ ít khóc hơn nhưng lâu lâu Mẹ lại nhắc về Cha. Thấy cái gì liên quan đến Cha là Mẹ lại nhắc rồi nước mắt Mẹ cũng rơi làm con cũng xót. Mẹ nói “ Nếu Cha con không mất vào lúc này thì Cha con sống thọ lắm”. Con cũng nghĩ như Mẹ nhưng đâu có ngờ số phận này cướp mất Cha đi rồi. Cướp Cha đi bất ngờ quá khiến con không hiểu nỗi lí do là gì.

Từ ngày Cha mất con về nhà ba lần nhưng chỉ thấy nét buồn trên gương mặt của cả nhà mình và không khí hiu quạnh đến se lòng. Tiếng cười duy nhất có được khi vui đùa và nhìn thấy sự ngây thơ, vô tư của đứa cháu nhỏ vừa tròn 2 tuổi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó là con lại nghĩ tới Cha vì nó có nét hơi giống Cha và Cha cưng nó lắm. 

Khi Cha còn bên gia đình mình, nó cũng đeo Ông Ngoại suốt, cứ gọi “ Ông Ngoại ơi! Ông Ngoại đâu rồi?” Thế nhưng từ ngày Cha đi xa nó chẳng gọi “Ông Ngoại ơi” nữa. Mẹ hỏi nó “Ông Ngoại đâu rồi con?”, nó trả lời ngọng nghịu “Ông Ngoại ngủ..chết rồi..” Con thương nó lắm vì nó giờ này cũng giống con lúc nhỏ. Tuổi thơ của con, con chẳng có tí ký ức nào về Ông Bà vì từ nhỏ cả Ngoại và Nội đều mất sớm. Con không biết được cảm giác được gọi Ông Bà như thế nào và cũng không cảm nhận được tình thương của Ông Bà là gì. Nhưng từ nhỏ đã như thế nên con cũng quen dần.

Đây là lần thứ ba con về nhà, là lần đầu tiên con xuống xe tốc hành mà không có ai đón con về. Con bước đi trong mưa từ ngoài lộ lớn hết 20 phút mới vào đến nhà mình vì nhà mình ở trong con đường nhỏ. Con cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nữa, Một cảm xúc mà trước giờ con chưa từng có. Về đến nhà chỉ còn đươc thấy Mẹ, anh Hai và anh Ba, con ước gì con còn được nhìn thấy Cha và được Cha “la” con rằng “ Trời mưa sao không đục? Có ướt áo không con?” Nhưng rồi đó chỉ là hy vọng và chút ký ức về những gì đã qua, còn bây giờ con phải đối diện với cái hiện tại này…
Con về được một tuần rồi con lại đi. Và con chẳng còn biết cảm giác vui khi về nhà là thế nào nữa. Ở nhà một tuần bao ký ức về Cha cứ xuất hiện trong đầu con, con nghĩ về cha và cảm giác buồn nhiều hơn khi con ở Thành Phố. Ở Thành Phố con có thể tạm thời quên đi nỗi đau này bởi nhịp sống ồn ào nơi Đất lạ nhưng về nhà có quá nhiều thứ quen thuộc làm con nao lòng.

Và đây cũng là lần đầu tiên con đi lên Thành Phồ cũng không có ai đưa con ra xe vì ai cũng bận bịu. Cảm xúc bây giờ chỉ có thể tóm gọn trong một từ “nhói”. Lúc trước còn có Cha, mỗi lần con đi là cả nhà mình đều xúm xít lại khi con chuẩn bị hành trang lên thành phố và anh Ba là người đưa con ra xe, rồi Cha và Mẹ luôn nhìn theo từng bước chân của con vậy mà giờ đây…chỉ mình con lẻ loi tự bước đi một mình.

Bây giờ nước mắt con không rơi nhiều nữa, những lúc nhớ và nghĩ về cha con thấy cay cay nơi khóe mắt. Mỗi buổi tối khi ngồi bên cái máy tính con lại buồn và không thể nào ngăn được cảm xúc của mình, chênh vênh, hụt hẫng lắm. Bao nhiêu cảm xúc cứ rối bời. Con sợ nhất là cái cảm giác đau lắm nhưng nước mắt không rơi được.Gía như nước mắt có thể rơi để vơi đi nỗi đau này. 

Những lúc con cần khóc thì nước lại không rơi chỉ có thể khóc trong suy nghĩ, trong lòng mình... Con không biết là mình quá mạnh mẽ hay vì con đã chai lì với những cảm xúc. Có quá nhiều nỗi buồn xảy ra trong cuộc sống của con khiến con hận cuộc đời này và hận cả bản thân mình. Hận đời này vì nó bất công và phủ phàng, đắng cay và nghiệt ngã với con, với những người thân con yêu thương nhất. Và con hận cả bản thân mình vì đã 20 tuổi đầu mà con vẫn không chiến thắng nỗi mình, con chưa làm được điều gì cho gia đình mà chỉ khiến cả nhà phải lo lắng cho con. 

Đôi lúc con ghét mình lắm, sống thế nào để rồi khi nhìn lại quá khứ chỉ thấy buồn và tiếc nuối cho những gì đã qua. Giờ đây không còn được Cha che chở và lo lắng cho con nữa, con nhận ra mình phải tự bước đi trên con đường này mặc dù cuộc đời chông chênh theo từng bước chân của con. Con sẽ cố để không gục ngã trước số phận mặc dù con đã té rất đau và đang dần ngã quỵ. Con sẽ cố đứng dậy và bước đi thật vững vàng để không phụ tình thương mà Cha đã dành cho con và những gì mà Cha đã lo cho con có được ngày hôm nay và con biết ở nơi xa đó Cha luôn dõi theo đứa con gái út này. Con thương Cha nhiều lắm…!

Gửi từ Van Nguyen <angmaynho@>
Chốn bình yên xa xăm
“01665376XXX” – “ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc đươc” . Dẫu biết rằng đầu dây bên kia sẽ vang lên câu nói ấy, nhưng sao tôi vẫn cứ bấm những con số ấy trong vô thức. Hình như nó đã là thói quen của tôi kể từ ngày đó, cái ngày mà ông trời đã mang ba rời xa tôi mãi mãi. 

Hằng ngày tôi vẫn tự hỏi tại sao ba không giữ lời hứa chứ, ba từng nói ba sẽ luôn nhắn tin cho con gái cơ mà. Đứng canh mộ ba tôi như đang ở nơi cuối con đường, nước mắt hay nước mưa đang rơi nhỉ?” Ba à, ba khỏe không”, “ Ba à, ba ăn cơm chưa” …. “con nhớ ba lắm” chỉ mong được nói chuyện cùng ba, chỉ mong những tin nhắn tôi gửi đi được báo 2 chữ “thành công” nhưng đó vẫn là giấc mơ, một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Phải chi thời gian quay lại, phải chi con trò chuyện cùng ba nhiều một chút, phải chi con có thể nói một lần rằng: “ con yêu ba” thì giờ đây con đã không phải hối tiếc đến thế này. Trước đây có ai đã từng nói: “ vô tư quá cũng là một cái tội” giờ đây tôi đã thấu hiểu, hiểu để trưởng thành hơn, hiểu để sống tốt hơn, hiểu để trân trọng những gì đang có.

Giờ đây khi cuộc sống của mỗi người trong gia đình đã trở về binh thường, mẹ , anh và chị bắt đầu lại công viêc và tôi cũng đã bận rộn cho bài báo cáo thực tập tôt nghiệp nhưng hằng đêm hình ảnh ba vẫn luôn hiện lên trong tôi để rồi để tự hỏi mình : “ cái gì đang rơi thế không biết, sao mắt mình lại cay thế này”. Cuộc đời là một bộ phim dài tập và ba à con đã cùng ba trải qua 22 tập, 22 năm sống trong tình thương sự bảo boc, che chở của ba, con thầm cảm ơn duyên phận đã đưa con đến là con gái của ba. 

Tôi vẫn luôn tự bảo rằng sẽ cố gắng hơn, mạnh mẽ hơn một chút nhưng sao khó quá, một vết thương không biết bao giờ lành. Ở nơi xa ấy tôi biết ba vẫn luôn âm thầm dõi theo bước chân của chị em tôi, ba vẫn như ngày nào quan tâm lo lắng dù là những lúc công tác xa hay ở tận trời cao xa xăm kia. Ba không muốn con gái ba khóc, không muốn con buồn vì vậy mà lặng lẽ ra đi, ra đi mà không gặp chị em con lần cuối. Nhưng ba à, tha lỗi cho đứa con hư này, con sẽ vẫn khóc, vẫn đau nhưng rồi khi nhìn lại những yêu thương đã qua, những hạnh phúc đã có trong quá khứ con sẽ đứng dậy nhanh thôi, một ngày nào đó đứng trước mộ ba con sẽ mỉm cười thật tươi ba nhé.

Đúng là khi mất đi mới biết cảm giác đau là thế nào? hi vọng tất cả mọi người luôn trân trọng những gây phút hạnh phút bên người thân của mình vì đó là những giây phút vĩnh cửu, hãy nói rằng ban yêu họ nhiều lắm vì trong vô số người trên trái đất này vì sao lại có duyên là người thân của nhau. Con sẽ mạnh mẽ hơn đổi lại ba phải sống tốt nha, con sẽ vẫn nhắn tin, gọi điện hằng ngày ba sẽ không bao giờ cô đơn vì mẹ và chị em con luôn cạnh ba. “ Con yêu ba” ba vẫn đang nghe đúng không? Bình yên ba nhé!

Theo: Blogviet.com.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown00:02

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Blog Radio 293: Hãy yêu nhau khi còn có thể

Filled under: ,

Blog Radio mới nhất trực tuyến vào 0h15' thứ 7 hàng tuần tại blogviet.com.vn - mục Blog Radio - Phát sóng trên kênh VOV3 Đài tiếng nói Việt Nam vào 0h30' đêm thứ 3 rạng sáng thứ 4 hàng tuần. 

Lá thư trong tuần: Hãy yêu nhau khi còn có thể... 

Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy học cách xây đắp hôn nhân hạnh phúc, hãy học cách yêu nhau nhiều hơn vì người bạn yêu thương chứ không vì bất kỳ điều gì khác...

Truyện ngắn: Đã có người yêu em hơn tôi! - Chuyển thể từ truyện ngắn Con đường ngập nắng và hàn huyên cafe.

TÔI

Gió mùa đông bắc, mưa và lạnh, cái lạnh thấu xương của mùa đông miền trung như thấm sâu vào tận bên trong da thịt. Bước ra khỏi căn phòng ấm áp, mặc dù đã phòng ngự rất kỹ bằng những lớp áo dày cộm, nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình bởi những cơn gió mang theo mưa phùn hất vào mặt tôi tê tái từ hướng đông bắc ấy.
Con đường từ phòng ra sân bay không xa lắm, mà sao đi dưới thời tiết này tôi lại thấy xa đến là xa. Tôi thầm gét cái thằng nhóc đồng nghiệp mới, ai bảo lại hại tôi đi đón vào một đêm lạnh lẽo thế này. Sếp bảo phòng tôi có nhân sự mới, một sinh viên ưu tú và sẽ là trợ thủ đắc lực của tôi trong công việc. Thôi kệ, cứ nghĩ đến việc mình sẽ có thêm đồng nghiệp, lại là dân miền nam, tôi lại có thêm cho mình một động lực để chạy xe đi đón. Ngậm ngùi, tôi đốt một điếu thuốc cho êm lòng chờ đồng nghiệp mới đến.

Cuộc gặp gỡ diễn ra không có gì đặc biệt, vài câu chào hỏi, tôi chở cậu ta về phòng khách của công ty, từ nay tôi có thêm một người bạn, ấm áp hơn trong mùa đông giá lạnh.

Ba năm làm việc ở đây, cái nắng oi bức rát người của mùa hè, cái lạnh buốt giá của mùa đông, tôi đã quen. Và tôi hiểu, một phần tính cách cứng cỏi của người dân miền trung là do khí hậu chăng? 

Em là con gái miền trung. Em mạnh mẽ, cứng cỏi trong cuộc sống và tình yêu. Em lặng lẽ chia tay tôi. Tôi níu kéo...vô ích. Tôi đi tìm em...vô ích khi những tin tức về em vẫn cứ biệt tăm. Tôi chạy trốn chính bản thân mình, tôi đến quê em, tôi biết tôi sẽ chẳng thể nào tìm đước nếu em cố tình biến mất. Đến quê em, biết đâu một ngày, NẾU CÓ DUYÊN ông trời sẽ cho tôi gặp em. Tôi điên đảo trong chính tình yêu của mình, mỗi đêm khi gió lạnh ùa về, tim tôi lại co thắt từng hồi nỗi nhớ em da diết. Phải, đã ba năm qua, mỗi lần nghĩ về em, tôi lại khó thở.

NHÂN SỰ MỚI

Lạnh, tôi biết là mùa đông miền trung khắc nghiệt. Khi ở đây, tôi mới thấy từ khắc nghiệt vẫn là chưa đủ. Giờ này, Sài gòn đang nắng ráo, giờ này ở đây buốt giá đến khó thở. Nửa tháng trôi qua, tôi đang tập thích nghi với nơi này, tôi thấy vui vì điều đó.

Tôi đang sống và làm việc ở nơi em sinh ra và lớn lên. Một năm ba tháng yêu em, tôi càng lúc càng yêu em. Ở em có một sức mê hoặc nào đó mà tôi không thể nào lý giải được. Điều đó đã đấy tôi rời thành phố và về đây với em.

Em mang gương mặt không hẳn là đẹp, gương mặt có nét góc cạnh, lạnh lùng, em ít cười, nhưng mỗi khi cười em lại rạng rỡ đến kỳ lạ. Tôi yêu nụ cười của em, tôi muốn làm cho em cười. Có lẽ, em đến với tôi vì tôi biết cách làm cho em cười, tôi biết, em vẫn chưa thực sự yêu tôi.

Trước tôi, em đã có một tình yêu đẹp. Nhưng rồi đổ vỡ. Tôi biết lý do, nhưng tôi không muốn đào bới chuyện đổ vỡ ấy. Khi trái tim đã vỡ, tôi không muốn chạm vào nếu những mảnh đổ vỡ ấy làm trái tim em đau. Tôi biết, tôi không thể nào làm lành những vết thương ấy, thời gian sẽ dần làm mờ những vết thương đó lại. Một ngày nào đó em sẽ yêu tôi, yêu thật sự.

TÔI

Một ngày của 5 năm trước, tôi và em đang yêu nhau...

Buổi tối, tôi đến thăm em. Bước vào phòng, nhưng có vẻ em không để ý đến sự có mặt của tôi, em mải miết đang xem gì đó trên ti vi. Tôi bước đến cạnh em, em quay sang nhìn tôi chớp mắt, tôi cười, chớp mắt nhìn lại em, bốn mắt chợt nhìn nhau, rồi cả hai lại dán mắt vào cái màn hình ti vi to đùng trước mặt, tôi vẫn chưa hiểu em đang xem cái gì mà lại chăm chú như vậy.

Tôi đã quen với tính cách kỳ quái của em, nhiều khi em có những hành động không thể lý giải được, vào những lúc ấy, tôi vô tình lại biến mình thành thằng khờ cùng em như lúc đó. Nhưng tôi yêu em, yêu hết thảy những điều đáng yêu kỳ cục ấy.

Sau nhiều lần nhìn nhau chớp mắt, rồi lại dán mắt vào ti vi. Tôi tròn mắt hỏi: -Gì vậy em? 

Em lại chớp chớp đôi mắt nhìn tôi âu yếm:- Em tính mở quán cafe, anh thiết kế giúp em nha? 

-Ở Sài Gòn à?

- Không ở nhà em, mà sau đó sẽ là nhà của chúng ta. Em nhí nhảnh trả lời, tôi yêu đôi mắt nhí nhảnh đó đến lạ lùng. 

-Em tính bắt cóc anh à? 

- Không anh sẽ tự nguyện về đó cùng em, em lại cười rồi gục đầu vào vai tôi âu yếm. - --- 

-Còn lâu nhé...đừng dụ dỗ anh.

Không cần em dụ dỗ, tôi cũng đã tự nguyện về đây, mà em ở đâu rồi?

Một tháng sau, thiết kế của quán đã được hoàn thành, không chỉ là nơi giả trí, quán còn là nơi ghi đấu những kỷ niệm của em và tôi trong tất cả chi tiết bên trong. Đó chắc chắn là nơi ấm áp và bình yên.

-Cafe hàn huyên, anh thấy thế nào? Em nhìn vào bản thiết kế và nói hóm hỉnh. 

- Tên chương trình ti vi mà em vẫn thích đó à? 

- Đúng đó anh, vào cafe của mình, người ta có một góc riêng để hàn huyên về mọi thứ.

Người ta có thể đến với cafe hàn huyên để tìm cho mình một góc bình yên, nhưng tôi đã không có cơ hội về nơi ấy. Em im lặng rời xa, tôi phát điên lên, tôi giận em, tôi giận mình, tôi giận tình yêu của mình không đủ để níu kéo em. Đến giờ tôi vẫn đang đi tìm em, mải miết tìm, để mong...một lời giải thích.

NHÂN SỰ MỚI

Hơn 20km từ công ty đến quán, không hẳn là một quảng đường quá xa, nhưng giữa trời tối, mưa phùn, tôi chạy xe đến được đây, tôi thầm phục bản thân mình. Không ai phủ nhận được cái buốt giá của mùa đông miền trung, trời càng về tối càng lạnh, tiếng gió rít từng cơn như muốn thét gào. Trước giờ nghe em nhắc về quán, hình dung trong tôi không khác ở đây là mấy. Giờ đến quán, tôi càng cảm nhận được sự ấm áp trong đó. Có lẽ, ấm áp là do một cốc trà sen ấm nóng mang lại, cũng có lẽ, sự ấm áp ấy là do em mang lại chăng? Vì em gọi nơi này là Góc bình yên. Nhưng trên tất cả, Tôi yêu nơi này, vì em yêu nơi này, và vì tôi yêu em.

Tin nhắn đến, là của em: 

-Anh đến quán chưa?

-Anh đang ngồi ở quán. 

- Cảm giác thế nào? 

- Bình thường thôi. 

-....im lặng một hồi. 

-Anh đùa đấy, nơi này ấm áp quá, làm anh nhớ đến em. 

-Vài tháng nữa là ta gặp rồi mà anh. 

- Anh đang cố gắng chờ đây.

Share tin nhắn mà lòng tôi vui phơi phới.

TÔI VÀ NHÂN SỰ MỚI

Làm việc với nhau đã vài tháng, lại là dân miền nam, chúng tôi càng có nhiều điểm chung, dễ nói chuyện và dễ hiểu nhau hơn. Tôi biết, cậu ấy ra đi vì muốn xây dựng một cuộc sống mới với tình yêu của mình. Tôi thầm khâm phục tình yêu ấy.

Nhân sự mới mời tôi đi khám phá một nơi mà theo lời cậu ta nói là "tuyệt" lắm. Tôi thắc mắc, nhưng cậu ta chẳng nói gì, cứ kéo tôi lên xe và đi.

Con đường đến đó cũng khá xa, mùa đông sắp qua, mưa đã không còn kéo dài dai dẳng. Một vài tia nắng làm không khí ấm hơn hẳn, đồng mía rộng lớn, lá mía kéo dài như muốn chạm vào những sợi nắng ấm áp để lấy thêm một chút xanh tươi, tôi cũng muốn tắm mình trong cái nắng ấy.

- Đến nơi rồi anh. Nhân sự mới dừng xe và chỉ tay vào nơi trước mặt. Tôi nhìn bảng hiệu. Cái tên Hàn huyên cafe vụt thoáng qua trong đầu tôi như một tia chớp. Đang đơ người, một cánh tay đập vào lưng làm tôi bừng tỉnh, nhân sự mới vội kéo tôi vào quán.

Chúng tôi chọn một góc ở phòng cuối quán. 

Phải cố hết sức!...Tôi mới không để cho nhân sự mới thấy được gương mặt đang tái nhợt đi của mình. Tôi cười để phá vỡ những mạch máu đang co cứng lại trên gương mặt.

-Cậu ở đây chưa được bao lâu, sao biết được nơi này hay vậy?

- Quán này của một người bạn, anh thấy tuyệt chứ?

- Nhiều lần nghe kể về nơi này, khi đến đây em càng yêu cái quán này và yêu cô ấy nhiều hơn.

- Ai? Tôi giật mình

- Cô gái của em.

- À. Ra là quán của bạn gái cậu à.

- Em gái thôi, cô ấy chỉ coi em hơn một người anh trai, chỉ vậy thôi . 

Nhân sự mới hút một hơi thuốc thật dài. lúc này gương mặt cậu ta trông già hơn tôi tưởng. Có lẽ, tình yêu làm người ta lớn hơn.

- Cậu ra đây vì cô ấy?

- Phải, cô ấy không còn người thân, ba mất từ nhỏ, mẹ cô ấy đã qua đời 2 năm trước vì bệnh, cô ấy cần người quan tâm và chăm sóc, cô ấy cần em.

Tim tôi vỡ ra từng mảnh, đau đớn, quằn quại. Cô ấy cần cậu ư? Tôi đã bên cạnh cô ấy 3 năm, 4 năm nay vẫn cô gắng giữ tình yêu của mình đi tìm cô ấy, để bây giờ nghe câu "cô ấy cần em" của cậu. Tôi lặng người...

Đã bốn năm nay tôi đi tìm em, tại sao những lúc em đau, tôi lại không thể bên cạnh em? Tại sao quán cafe tôi và em thiết kế mà tôi lại không đến được đó cùng em? Tại sao em bỏ rơi tôi để đến với người ngồi bên cạnh tôi đây?

Mơ hồ, tôi nhìn những đường nét quen thuộc của quán, nỗi nhớ em bao lâu nay làm tôi ghét em, tôi ghét cái sự trêu đùa trớ trêu này.

Đồng nghiệp mới lên tiếng, giọng như lạc hẳn đi, có lẽ cậu ta cũng đau...- Cô ấy vẫn chưa quên được người cũ, rồi một ngày nào đó, cô ấy sẽ yêu em. Em tin như vậy, em tôn trọng tình yêu của cô ấy và sẽ chờ đợi.
Ly cafe của tôi và nhân sự mới chảy từng giọt. Tim tôi càng nhói hơn, tôi khó thớ trong chính cái sự thật này.

Tôi hỏi giọng như đứt quãng về điều mà tôi tìm kiếm bấy lâu: - Giờ cô ấy ở đây à?

- Cô ấy đang theo học một khóa ngắn hạn ở TP. HCM, 2 tháng nữa tốt nghệp, cô ấy sẽ về, lúc đó, chờ nhé. Em sẽ giớ thiệu cho anh.

Cả tôi và nhân sự mới cùng cười, nhưng sao nụ cười của cả hai chúng tôi điều có gì đó gượng gạo, ra về sau vài chủ đề khác, hàn huyên cafe trong hai chúng tôi điều mang nhiều nỗi niềm.

Màn đêm mau chóng bao phủ nơi này, tôi ra ban công và tìm đến cho mình vài điếu thuốc. Miền trung một tối đầu năm vấn còn mang theo cái se lạnh của mùa đông. Gió đến, khẽ làm rung những nhánh cây, những quả me chín rụng xuống mái nhà lộp độp. Cảm ơn gió, gió mát làm lòng người ta dịu lại. Gió thổi khói thuốc đi xa, thổi cả những suy tưởng, lo lắng, nhớ nhung trong tôi về một miền vô tận nào đó.

Một tháng nữa em sẽ hoàn tất việc học, một tháng nữa tôi sẽ được gặp em. Một tháng nữa em sẽ gặp nhân sự mới, người yêu của mình, đồng nghiệp của tôi. Tôi không dám tưởng tượng cái vòng tròn này sẽ chạy đến đâu.

Hàn huyên quán vẫn còn nguyên vẹn như trong ý tưởng, vẫn là những đướng nét về tình yêu tôi và em. Vẫn là một phòng ấm áp màu vàng rực của bức tường với những bông hoa hướng dương, của những ánh đèn chùm nhỏ nhưng sang trọng đủ để làm người ta dịu lòng sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Vẫn là một phòng màu xanh của những đồng lúa trên tường, bộ bàn ghế tre mộc mạc, những chiếc ly nhỏ trồng mạ non, đủ để người ta mơ về một vùng quê yên bình, trù phú. Vẫn là một khoảng sân vườn được trọng dụng, dưới tán cây hoa sữa, vài bộ bàn ghế, nhưng đó là góc mà tôi và em thích nhất. Vì em thích mùi hoa sữa bên ly cafe thơm lừng.

Một cafe bình thường, những đường nét, màu sắc giản đơn, những góc ấy đã gắn kết tôi và em. Giờ cafe hàn huyên còn, tình yêu tôi dành cho em còn, cây hoa sữa còn, mà tình yêu của em giờ đã chuyển sang người khác!

Nhân sự mới yêu em nhiều hơn tôi nghĩ. Cậu ta biết em không thể quên được người cũ, cậu ta biết em rời bỏ người cũ vì em không thể sinh con cho người ấy. Cậu ta biết mẹ người cũ đã gặp em và van xin em rời khỏi người đó nếu nghĩ cho tương lai của hai người. Cậu ta đến với em bằng sự bình lặng và lòng nhiệt thành.

Bốn năm trước nếu biết sự thật này, tôi sẽ không để em đi, tôi sẽ kéo em về phía tôi, mãi mãi, cho dù cái danh hiệu đich tôn cứ treo lơ lửng trên đầu- Vì tôi yêu em

Giờ, tôi sẽ buông tay em, vì tôi tôn trọng quyết định của em, và vì đã có người yêu em hơn tôi.

Ích kỷ trong suy nghĩ ấy, đồng nghĩa với việc tôi sẽ không bao giờ có em. Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi hết yêu em, hàn huyên quán còn, tình yêu tôi và em còn, còn mãi...

Trời miền trung đã qua mùa mưa bão. Những tia nắng ban mai đã bắt đầu xuất hiện xuyên qua từng vòm cây kẽ, lá hắt vào ô của kính nơi xe tôi ngồi. Đi qua rồi cái giá lạnh, đi qua rồi nỗ nhớ mong và hi vọng về một người con gái. Tôi vẫn đang và sẽ đi trên con đường ngập nắng ấy. Con đường tìm kiếm em, Cô gái miền trung của riêng mình.
Theo: Blogviet.com.vn

Blog Tinh Yeu |Blog Cam Xuc |Blog Cuoc Song |Blog Cam Xuc |Goc Yeu Thuong |Qua Tang Cuoc Song |Hat Giong Tam Hon |

______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown12:23

Anh có nghĩ là em cũng biết ghen không?

Chưa bao giờ bắt đầu thì sao có thể gọi là kết thúc. 

Em và anh là thế. Vậy mà em vẫn cứ để mình đắm chìm trong khoảng không vắng lặng, rồi nghĩ về anh thật nhiều, buông mà không buông. Sự nửa vời vì thế cứ níu giữ em lại trong cái vòng luẩn quẩn. 

Anh biết không, trước khi yêu anh em chỉ có một mình nhưng em không thấy buồn, em có gia đình, có bạn bè và đàn cún nhỏ. Em hài lòng với cuộc sống như thế. Đến khi yêu anh, em bỗng trở thành kẻ một mình giữa những niềm vui cũ và em thường khóc.

Em vẫn nhớ có lần ngồi bên anh, một tay anh lái xe, một tay anh nắm lấy tay em, em khẽ hỏi: “Anh có nghĩ là em cũng biết ghen không?”. 

Anh bình thản trả lời: “Không”. 
Anh có nghĩ là em cũng biết ghen không?
Em vẫn biết anh là người đàn ông đa tình. Trái tim anh nhiều ngăn, nhưng một ngăn nhỏ dành cho em cũng không có.

Em vẫn tưởng mình đã là một góc nhỏ trong tim anh, là một phần cuộc sống của anh, thì ra chỉ là lầm tưởng. Vốn dĩ em không là gì của anh, chưa từng là gì của anh, sao em không nhận ra điều này sớm hơn nhỉ? Nếu em nhận ra điều này sớm hơn thì em sẽ không ghen khi thấy anh đi với người con gái khác, sẽ không buồn khi anh ở bên họ và cũng sẽ chẳng khóc nếu anh có vô tình biến mất một thời gian dài.

Đã bao giờ anh ước cuộc đời mình là một bộ phim? Cả trăm lần em đã từng ước như vậy để em có thể trở thành biên kịch viết nên một cuộc tình không có những giây phút đau khổ. Em sẽ sắp xếp nhân vật anh ở đây, bên cạnh em, để hàng đêm khi em bỗng giật mình tỉnh giấc, khẽ rúc đầu vào ngực anh tìm lại bình yên trong giấc ngủ.

Anh à, “Anh có nghĩ là em cũng biết ghen không?”
Theo: Blogviet.com.vn

Blog Tinh Yeu |Blog Cam Xuc |Blog Cuoc Song |Blog Cam Xuc |Goc Yeu Thuong |Qua Tang Cuoc Song |Hat Giong Tam Hon |

______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown12:16

Chấp nhận tất cả để yêu một trái tim đã có chủ (Thì thầm 269)

Em không biết sẽ đi tới đâu nhưng em vẫn mong “Thói quen yêu thương của em” sống thật thoải mái, vui vẻ để hàng ngày trò chuyện với em rồi cười và lại chê nhau là hâm. 

Đến một lúc nào đó em yếu mềm không còn cứng rắn như thế này nữa, em sẽ cố tìm kiếm một người nào đó giống như anh để yêu trọn vẹn. Lúc ấy cả hai đều hạnh phúc thì tốt biết mấy! 
Chấp nhận tất cả để yêu một trái tim đã có chủ (Thì thầm 269)
Em cũng không biết là từ khi nào anh trở nên quan trọng với em đến vậy. Câu chuyện của em và anh đều chẳng hay ho với cả hai nhưng sao chẳng ai nỡ dứt. Em là người đến sau, em gặp anh và yêu anh sau cô ấy. Nhưng có một điều em chắc chắn đó là nếu mình gặp nhau sớm hơn thì thì giờ đã khác. 

Em đến bên anh khi em biết trong lòng anh luôn nhắc tên của một cô gái khác, hàng ngày anh vẫn âu yếm gọi tên người ta và anh yêu người ta đến nhường nào… Nhưng anh có nghĩ mình gặp nhau là định mệnh? Nói định mệnh thì to tát quá, mình gặp nhau vì chữ duyên thì đúng hơn.

Em yêu anh, anh biết điều đó, nhưng không có nghĩa là em sẽ phải giành giật anh từ phía cô gái ấy, cũng không có nghĩa là em mong anh và cô ấy thành đôi để rồi chúc phúc cho hai người. Em đã nói với anh rằng “Cứ để cho em yêu anh như thế”. 

Hàng ngày, em chỉ muốn anh dành cho em khoảng thời gian sau 11h đêm. Đó là lúc anh không bộn bề chuyện đời thường, cũng không bận rộn với người yêu và đó có lẽ là lúc anh nghĩ đến em nhiều nhất. Rồi ngày nào cũng thế, em chỉ mong được nói chuyện, tán gẫu với anh. Em cười nhiều, nói nhiều và chúng ta vô tư trò chuyện như không có gì dàng buộc , ngăn cản. 

Vì thế em không dám nhận anh là người tình, không dám gọi anh là người yêu mà em nghĩ anh là “Thói quen yêu thương của em”, thói quen hàng ngày mà nếu thiếu nó em sẽ nhớ nhung nhiều lắm. Em chẳng bao giờ đòi hỏi anh phải yêu em thật nhiều, phải nói chuyện đến khuya, phải thế nọ thế kia… chỉ cần anh xuất hiện là đủ. 

Chúng ta vẫn hay đùa rằng biết đâu sau này duyên số mình lại lấy nhau thật thì sao! Thế nhưng anh vẫn nói với em rằng anh trân trọng cả em và cô ấy. Nhưng cô ấy là người anh đã yêu, đã dành tình cảm trước, anh không muốn em phải khổ, phải nhận một thứ tình cảm san sẻ có phần ít hơn. Hơn nữa anh không muốn ai bị tổn thương, cả em và người yêu của anh. Nhưng em bướng lắm mà, em không muốn và không cần anh phải chia tay để đến với em. 

Em biết em đã để lại trong anh nhiều ấn tượng khó mà quên được, nhưng nếu cứ cố gắng tiến đến một cái gì đó thì e là khó cho cả hai. Vì thế chúng ta chấp nhận là thân thiết, là bạn tri kỷ, chấp nhận thói quen yêu thương như thế. Nhiều lúc anh áp lực lắm phải không! Những lúc mệt nhưng anh vẫn cố gắng nói chuyện với em vì sợ em buồn. Đúng là ngốc, em tạm vắng anh một hôm cũng không sao, anh mà ốm thì chắc em buồn lắm. Nhiều khi em cũng thấy mình ích kỷ quá. 

Thỉnh thoảng em có vào facebook anh, đọc những dòng trò chuyện của anh với người yêu mà mắt em lại đỏ hoe. Em đã chấp nhận rồi mà, em cũng biết như thế mà, sao lòng vẫn quá. Em sẽ không xuất hiện và tỏ ra quen biết, thân thiết với anh trước mọi người, em chỉ muốn em ở trong lòng anh, còn anh ở trong trái tim em và chỉ có hai người biết. 

Em không biết sẽ đi tới đâu nhưng em vẫn mong “Thói quen yêu thương của em” sống thật thoải mái, vui vẻ để hàng ngày trò chuyện với em rồi cười và lại chê nhau là hâm. Đến một lúc nào đó em yếu mềm không còn cứng rắn như thế này nữa, em sẽ cố tìm kiếm một người nào đó giống như anh để yêu trọn vẹn. Lúc ấy cả hai đều hạnh phúc thì tốt biết mấy! 
Theo: Blogviet.com.vn

Blog Tinh Yeu |Blog Cam Xuc |Blog Cuoc Song |Blog Cam Xuc |Goc Yeu Thuong |Qua Tang Cuoc Song |Hat Giong Tam Hon |

______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown12:10

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Cảm ơn vì anh đã 'nỡ' chia tay em

Em từng tự tin, thậm chí cao ngạo là anh sẽ không bao giờ phụ em, tin rằng ai chứ anh sẽ không bao giờ lừa em đâu. Không thể hiểu nổi tại sao con người lại có thể thay đổi tình cảm nhanh đến thế.


Đã 5 tháng rồi kể từ ngày anh đặt dấu chấm hết cho mối tình 4 năm của chúng mình anh nhỉ? Thế là mối tình bắt đầu từ cái thủa học trò ngây thơ, trong sáng ấy đã qua thật rồi. Em suy nghĩ rất nhiều và quyết định viết lá thư này mặc dù không biết anh có đọc được không nữa.

“Không nỡ” đầu tiên là khi em đã không bỏ anh ở lớp vào ngày em đề nghị chúng mình tạm chia tay để tập trung cho việc học. 

Thật ra lúc đó em rất sợ, sợ yêu rồi em sẽ học kém đi và không thi được đại học, nhưng em sợ hơn hết là đã vội vàng trong chuyện tình cảm, em muốn có thời gian để suy nghĩ lại. Vào lúc anh níu tay em lại ấy, nhìn anh khóc, em đã không biết phải làm sao để đối diện với người con trai đang khóc vì mình cả. Em ở lại với anh.
Cảm ơn vì anh đã 'nỡ' chia tay em
“Không nỡ” lần thứ hai là khi em không đủ kiên quyết tắt máy vào lần thứ hai em bảo mình chia tay. Trên điện thoại, giọng anh nghẹn ngào, anh đã khóc và hỏi em tại sao.

 Em nghĩ rất nhiều và thấy không thể làm tổn thương một chàng trai hiền lành, dễ mến như anh vào giai đoạn quan trọng đó được, vì em sợ điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần học của anh, rồi đến cả tương lai anh nữa. Sau đó, em đã không nói chia tay thêm lần nào nữa, nhưng em vẫn sợ nên quyết định tìm hiểu về các trường đại học trong TP HCM để nếu có thể em sẽ xin NV2 vào đó học, em muốn có khoảng cách với anh.

“Không nỡ” lần thứ ba là khi mình nhận kết quả thi đại học. Em đỗ còn anh không. Khi ấy, anh bảo làm sao em có thể rời xa vào lúc anh đang buồn và tự ti như thế đây. Em không nỡ nên mình vẫn bên nhau. Thời gian trôi, chúng mình cũng dần trải nghiệm cuộc sống sinh viên cũng là trải nghiệm tình yêu. Em chìm đắm trong cảm giác và suy nghĩ mình được yêu rất nhiều. 

Giọng nói của anh, ánh mắt nhìn làm em tin như thế. Em cũng hiểu tình cảm của mình, em quý mến anh, muốn nói chuyện với anh, muốn ôm anh nhưng lại không có đủ rung động, có đủ nhớ nhung. Em bận là có thể quên mấy ngày không nhắn tin cho anh, mấy tháng mình không gặp nhau.

Thời gian đầu, em vẫn còn dự định sẽ chia tay anh như thế nào, em tính đợi học xong đại học, đến lúc đó cả hai đứa cùng trưởng thành rồi mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, ít ảnh hưởng hơn. Có lần em nói với bạn, nếu như anh nói có tình cảm với một bạn gái khác, em sẽ thấy nhẹ nhàng biết bao nhiêu, điều đó chứng tỏ anh không quá lệ thuộc vào tình cảm của em, vì anh luôn nói anh không thể sống thiếu em và em tin điều đó.

Thế rồi niềm tin vào tình cảm của anh cứ lớn dần, em bắt đầu tính đến tương lai của mình, trong đó có anh. Em nghĩ rằng không yêu ai thì tại sao không lựa chọn bên anh, một người yêu em nhiều như thế. Em đã tính toán là sau này ra trường mình sẽ làm gì, cố gắng như thế nào vì anh luôn muốn “ở nhà nấu cơm, chăm con cho vợ đi làm”. 

Con gái ai cũng muốn được dựa vào chồng, có chồng là trụ cột cho mình, vậy mà anh lại thích ở nhà hơn. Em biết vậy nhưng chính vì “không nỡ” lần thứ tư ấy, em đã làm cho anh xuất hiện nhiều hơn trong kế hoạch tương lai của mình.

“Không nỡ” lần thứ năm là khi anh bảo mình chia tay cách đây khoảng 8 tháng. Anh bảo chia tay vì cảm thấy mệt mỏi, em đồng ý. Em thấy nhẹ nhàng vì anh là người nói. 

Thế nhưng sau đó 3 giờ anh lại gọi điện nói xin lỗi. Anh đã bảo là “anh không thể tưởng được khi không có em sẽ như thế nào, nói chia tay rồi mới thấy yêu em nhiều”. Lẽ ra lúc đó em nên dứt khoát và phân tích rõ cho anh hiểu tình cảm của mình nhưng em lại một lần nữa “không nỡ”.

“Không nỡ” lần thứ sáu cũng là không nỡ lần cuối cùng của em với anh. Mình chia tay được 2 tháng em lại “không nỡ” làm người xa lạ. Em muốn không yêu vẫn có thể làm bạn. Lúc đó em tin anh thấy mệt mỏi với tình yêu nhạt nhòa của chúng mình nên nói chia tay vì để tốt cho cả hai và không có người thứ ba. Anh hờ hững với đề nghị của em nhưng em vẫn quyết tâm không để cho chúng mình đi một vòng rồi tình bạn ban đầu cũng đánh mất.

Đến khi nhìn thấy ảnh của anh trên Facebook, em đã khóc vì không hiểu tại sao mình lại không đáng để anh đối xử như một người bạn, em khóc vì không nghĩ sẽ bị anh cư xử như người xa lạ thế, em khóc cho tình cảm gắn bó đã qua giữa chúng mình. 

Anh bảo “Không phải tại em mà do anh thôi, em đừng khóc nữa rồi khi nào có thời gian anh sẽ nhắn tin cho em, đừng để anh không trả lời tin nhắn của em”. Em đã tin vì cho là anh cần thời gian để có thể bình thường với em, vì dù sao cũng từng là người yêu, làm bạn không dễ.

Em ước gì những “không nỡ” ấy mãi không tồn tại, vì nếu như thế bây giờ em cũng không phải hối tiếc, thất vọng và chán ghét bản thân như thế này. Em từng tự tin, thậm chí cao ngạo là anh sẽ không bao giờ phụ em, tin rằng ai chứ anh sẽ không bao giờ lừa em đâu, em tin tưởng tuyệt đối vào cảm giác của mình. 

Có lần, bạn bè bảo: “Không biết hai đứa còn yêu nhau không mà trên Facebook có nhiều ảnh anh chụp với con gái lắm”. Anh không giải thích nhưng em tin đó chỉ là ảnh của những người bạn bình thường. Bây giờ rõ ràng là ‘không bình thường’ rồi đúng không anh?

Em ghét cảm giác bị phản bội và lừa đối, nên nếu anh có thích ai khác thì bảo với em chứ đừng không nói gì mà lừa em. Vậy anh có cảm giác gì khi em hỏi “chia tay có phải vì người thứ ba không” và anh trả lời là “không”? 

Anh “đã dám làm thì dám nhận” cơ mà. Đọc lại những tin nhắn anh gửi còn trong điện thoại và trong hộp chat của em, em băn khoăn không thể hiểu nổi tại sao con người lại có thể thay đổi tình cảm nhanh đến như thế, mới cách có hai tháng mà đã từ tình cảm “không thể thiếu em” trở thành “vô cảm với em”. Thật ra, con người không thể thay đổi tình cảm nhanh đến như thế, mà do tình cảm đó vốn không tồn tại, chỉ là lừa dối mà thôi. Cảm ơn vì anh đã “nỡ” chia tay em.

Mèo xù
Theo: Vnexpress.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Posted By Unknown18:24